Chương 2911: Một bước ngoặt [10]


...

Cố Tỉ Thành trở về phòng làm việc của mình, vào phòng nghỉ cầm điện thoại lên, thấy câu cuối cùng không nhịn được lại bật cười, đúng là một cô gái nóng nảy.

Nhưng anh lại nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô cũng ngủ rồi.

So với việc cô hay ngượng ngùng thì quả nhiên anh vẫn thích cô tinh nghịch và đen tối hơn, thế này mới là tính cách thật của cô. Xem ra phải nghĩ cách để cô nhận ra thân phận của anh mới được.

***

Tại thành phố A, cơn mưa bất chợt đổ xuống.

Lúc Sư Niệm tỉnh lại thì cảm giác đầu tiên chính là đau đớn khắp người, cổ đau, bụng đau, cả chân cũng đau.

Tất cả ký ức trước lúc hôn mê liền xộc vào trí não cô. Có một gã đàn ông trông như một con chó bỗng xộc vào nhà cô, lao vào đánh cô như một kẻ điên. Sư Niệm vẫn còn có thể nhớ được khóe mắt của gã có ba vết sẹo, giống như bị con vật gì đó cào vào.

Cô còn nhớ rõ, gã đó vừa đánh cô còn vừa chửi rủa ba cô.

Sư Niệm hơi nheo mắt lại, cả người đâu đâu cũng đau nhức. Cô không dám động đậy vì nó chỉ khiến cô cảm thấy đau đớn hơn.

Lần thứ hai rồi, đây đã là lần thứ hai cô bị bắt cóc vì ba mình rồi.

“Mày tỉnh rồi đấy à?”

Giọng nói đàn ông khàn khàn bỗng vang lên, Sư Niệm run bắn người. Cô thấy cả người mình đều là nước mưa, còn gã đàn ông kia thì đang xách hộp cơm.

Sư Niệm không khỏi nuốt nước bọt. Cô nhìn cái nhà kho dưới hầm bị bỏ hoang rất lâu này, vẫn còn một ngọn đèn đang đung đưa trong gió, trông có vẻ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Dưới ngọn đèn mờ, gương mặt gã đàn ông kia lại hiện ra rất rõ ràng. Gương mặt đó lại giống hệt con vật thường gặp nhất... Chó!

Rõ ràng là mặt của người, nhưng lại có cảm giác giống một con chó.

Gã đem cái thân nhỏ lách tách nước mưa đi tới chỗ Sư Niệm, vứt hộp cơm xuống đất, hoàn toàn không hề giống dáng vẻ điên cuồng ban nãy của hắn chút nào.

“Ăn đi, tao không muốn để mày chết đói đâu, cái tao muốn chỉ là mạng của ba mày thôi.”

Sư Niệm ngẩng lên, ánh mắt xen lẫn vẻ giễu cợt, đánh cô thành ra thế này, giờ lại kêu không muốn để cô chết đói, bẻ tới gãy cổ cô, chân cũng đánh gãy luôn rồi, lục phủ ngũ tạng cũng giập hết cả rồi, giờ lại nói với cô là không muốn lấy mạng của cô?

Đúng là nực cười không chịu nổi.

“Mày có giỏi thì giờ giết tao luôn đi.” Sư Niệm gằn từng chữ, vì phát âm ra những chữ này mà cổ họng cô lại đau rát lên.

Chó Vàng khuỵu xuống, nhìn gương mặt đã sưng vù của Sư NIệm, “Tao là Chó Vàng, tao từng xem phim mày đóng rồi, đúng là giống y như giờ đấy.”

Chó Vàng?

Sư Niệm không nhịn được nghĩ, đúng là một cái biệt danh hợp với hình tượng của gã.

Chó Vàng đưa tay ra vuốt ve gương mặt cô, “Mày thật sự cho rằng kết thúc của bộ phim đó là đúng sao? Những kẻ bắt cóc sẽ bị bắt và đưa ra vành móng ngựa. Tướng quân lập được công, có được công trạng, nhưng hắn lại quên mất một việc, con gái của hắn sẽ không bao giờ trở về được nữa.”

“Tà không thể thắng được chính, mày cũng sẽ gặp phải kết cục đó thôi.” Sư Niệm dùng sức nghiêng đầu đi, đau đến mức chảy nước mắt chỉ để tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của gã.

Chó Vàng ha hả cười lớn, ngồi xuống đất mở hộp cơm ra.

Sư Niệm cúi nhìn, trong lòng không khỏi run lên.

Đây là...

“Bánh quế hoa ở phía Nam thành phố là món mày thích ăn đúng không? Mua cái này xếp hàng đúng là phiền phức, đặc biệt là hôm nay lại còn mưa, ông chủ không mở cửa. Nhưng con người ai cũng sợ chết cả, khi tính mạng bị uy hiếp thì không gì là không thể làm hết, ăn đi.”

Sư Niệm càng run rẩy kịch liệt hơn, “Đừng có giả tạo nữa, có giỏi thì mày thả tao ra.”

“Con chó điên Sư Hạ Dương kia còn chưa đến, sao tao có thể thả mày đi được. Nó đuổi bắt tao ròng rã cả năm trời, nhốt tao một năm, hôm nay nếu nó không chết thì chúng ta cùng chết.” Chó Vàng nói rồi lại dùng tăm kẹp bánh lên, đưa tới miệng Sư Niệm: “Nói cho cùng mày cũng là người đáng thương như tao. Tao không muốn giết mày, chỉ muốn dùng mày để dụ ba mày tới thôi.”

...