...
Bánh Bao Đậu cảm thấy mùa hè này của bé thật đau khổ. Vì thấy khổ quá, bé quyết định thương lượng hữu nghị với anh trai mình, hay là hai đứa tới chỗ ông ngoại đi?
Chỗ ông ngoại là ở đâu?
Quân doanh đấy!
Quân doanh là gì?
Là chỗ mà Tiểu Bất Điểm đang ở đấy!
Bánh Bao Đậu vừa nghĩ vậy, cảm thấy bản thân không thể nào thông minh hơn được nữa rồi.
Nhưng tiếc là ông anh kiêu ngạo nhà bé đã cương quyết từ chối lời yêu cầu này.
Bánh Bao Đậu 囧...
“Tại sao chứ, anh không muốn tới nhà ông ngoại sao?” Bánh Bao Đậu nổi điên lên.
“Tại sao anh phải đi?” Bánh Bao Rau hầm hừ, đi gặp con ngốc kia á? Không có tâm trạng!
Bánh Bao Đậu đuổi theo anh trai hỏi: “Chẳng phải Tiểu Bất Điểm chỉ thi không tốt thôi sao? Anh có cần thiết phải thế không? Em cũng thi không tốt mà.”
Bánh Bao Rau liếc em gái mình một cái, sau đó lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra, vừa uống vừa đi vào phòng khách. Em có thi được điểm trứng gà cũng có ba nuôi em, anh không phải lo.
“Anh không đi thật à? Nếu anh không đi thì thôi mai em tự đi vậy. Dù sao thì bên đó còn có cả chị Niệm Niệm với Tiểu Bất Điểm nữa.” Bánh Bao Đậu còn cố tình nhấn mạnh tên Tiểu Bất Điểm, tiếc là ông anh của bé vẫn không hề bị lay động. Đúng là sầu chết bé mà, sao hai người này lại lằng nhằng thế không biết.
“Sở Vi, đi, ra ngoài chơi bóng đi.”
Chơi bóng cái đầu anh ấy!
Bánh Bao Đậu tức đến giậm chân, nhưng chỉ có thể nhìn Bánh Bao Rau đi ra ngoài.
Bánh Bao Đậu cắn môi nhìn anh trai bỏ đi, không phải chỉ thi kém thôi sao? Có đến mức phải giận thế không? Thấy hai người biến mất sau cánh cửa, Bánh Bao Đậu liền chạy tới chỗ điện thoại tìm số gọi đi.
“Vô dụng thôi, chị nói rồi nhưng anh ấy không đi.” Bánh Bau Đậu nằm trên sofa, nói với giọng bất lực.
“Không tới thì thôi, thế mai chị có đến không? Em nói với chị Niệm Niệm rồi đấy.” Tiểu Bất Điểm ở đầu bên kia cũng hầm hừ.
“Sao tự dưng em lại thi kém như thế làm gì để chọc giận anh ấy chứ, đến mẹ chị còn chẳng dám chọc giận anh ấy đâu đấy.” Bánh Bao Đậu thở dài hỏi.
Lúc này Tiểu Bất Điểm cũng đang phiền não lắm. Bé cũng chỉ muốn chọc giận cậu ta thôi, nhưng không ngờ lại bị giận như thế này, nhiều ngày lắm rồi, có đến mức phải thế không chứ? Không nghe điện thoại của bé, giờ ngay tới cả quân doanh cũng không tới nữa.
“Vì ba em bảo đấy chứ, lúc đó em chỉ muốn chọc tức cậu ta thôi, ai ngờ cậu ta lại nhỏ nhen như vậy, thế tới hôm khai giảng em phải làm thế nào đây?” Bé không thể chịu nổi nếu Bánh Bao Rau cứ mặt lạnh với bé như vậy đâu.
“Thế nào được, xin đi vậy, cứ chạy tới cạnh anh ấy nhiều vào. Chị nói em nghe, với tính cách của anh trai chị ấy mà, em cứ xáp tới anh ấy vài bận là kiểu gì anh ấy cũng tha thứ cho em ngay.” Haiz, như vậy thì cả trường này sẽ biết người em theo đuổi là anh chị rồi, đúng là thông minh quá đi mất. Bánh Bao Rau có cô em gái như bé này đúng là có phúc mà.
“Thật sự là được chứ?”
“Chị đã gạt em bao giờ chưa, để mai chị tới đó rồi nói với em tiếp nhé. Dù sao anh ấy không đi thì chị cũng tự đi. Lúc nào anh ấy cũng chơi mấy trò con trai với Sở Vi, phiền chết chị đi được.” Bánh Bao Đậu oán giận với chị em của mình trong điện thoại xong lại nghĩ cách để xem lát nữa làm thế nào tới chỗ anh lừa kiếm được chút “lợi lộc.”
Vì thế, buổi tối lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực trở về, Bánh Bao Đậu vui vẻ nói là muốn sang chỗ ông ngoại ở một thời gian.
Thủy An Lạc nhìn con trai, “Con cũng đi à?”
“Không đi!” Bánh Bao Rau quả quyết từ chối.
Thủy An Lạc thầm nghĩ xấu, để xem con có thể kiêu ngạo được đến đâu.
Trong bữa cơm tối ở quân doanh, Tiểu Bất Điểm cũng kể chuyện này cho ba mẹ mình biết.
Phong Phong đang xới cơm lại có chút sốt sắng: “Thế thằng nhóc kia cũng đến à?”
Tiểu Bất Điểm nghiến răng nghiến lợi nói: “Không tới!” Không biết cậu ta giận cái gì nữa, bé thấy điểm kém thì cũng có gì xấu hổ đâu chứ.
...