Chương 746: Mời mặc thiếu gia đến xem kịch vui [2]


...

Thủy An Lạc cũng sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Ý của cô hai là, ngay từ đầu Triệu Thu đã là thư ký của Mặc Doãn chứ không phải sau đó mới quen nhau ạ?”

Vậy ra cô đoán đúng rồi.

“Đúng vậy, sao có thể quen biết sau này được?” Sở An Thiến vừa nói vừa khẽ nhấp một ngụm trà: “Khi đó Mặc Doãn vẫn còn đang theo đuổi An Tâm, đánh tiếc người mà An Tâm thích lại là Triệu Hạ!” Sở An Thiến thở dài nói.

Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, lượng thông tin trong này đúng là quá lớn.

“Cô hai!” Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng hỏi: “Lúc trước cháu có nghe đàn anh nói, năm đó cô út bỏ trốn xong lại bị bà nội bắt được, chuyện này có đúng không ạ?” Xem ra đúng là Mặc Doãn chẳng nói sự thật nào cho con trai ông trai của ông ta rồi.

“Trốn?” Sở An Thiến sửng sốt một chút: “Lộ Túc nói với con sao? Nó nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Mẹ thằng bé trốn đi lúc nào?” Sở An Thiến tức giận.

Thủy An Lạc có chút lúng túng, dường như cô đã hỏi một vấn đề không nên hỏi mất rồi.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn cô hai của mình: “Cô, vậy không còn chuyện gì nữa rồi, chúng cháu về trước đây ạ.” Nói rồi anh kéo tay Thủy An Lạc đứng dậy.

“Ninh Dực!” Sở An Thiến cũng đứng dậy theo: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì đâu cô.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc ra khỏi sân của căn biệt thự.

Hai người rời biệt thự, đường xuống núi là một con đường mòn quanh co khoảng chừng mấy trăm mét, xe của Sở Ninh Dực đang đỗ ở phía dưới.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn khoảng sân của căn nhà ấy. Cô cảm thấy đây đúng là một nơi tuyệt vời để tránh xa phàm trần.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô: “Sao thế, em thích nơi này à?”

Thủy An Lạc lắc đầu: “Em chỉ là người bình thường mà thôi.”

Sở Ninh Dực cười khẽ: “Thử nói một chút suy nghĩ của em xem nào.”

Thủy An Lạc hói mím môi lại rồi bắt đầu liên kết những chuyện cô đã biết với nhau: “Em nghĩ có một khả năng, nếu quả thật người đó là Triệu Thu thì mục đích bà ta tiếp cận cô út cũng chỉ có thể là vì Mặc Doãn thôi, đúng không?”

Sở Ninh Dực gật đầu: “Có thể...”

Thủy An Lạc lại tiếp tục suy nghĩ, nhưng có vẻ như cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó nên kích động nói: “Vậy cái tin Triệu Hạ đã chết cũng là do bà ta nói đúng không, bây giờ Triệu Hạ đã quay trở lại, vậy thì...”

Thủy An Lạc nói xong không khỏi lạnh toát cả sống lưng.

Vậy nên nếu Triệu Thu có thể tìm được Triệu Hạ thì rất có thể bà ta sẽ... giết người diệt khẩu!

Sở Ninh Dực cau mày, mấu chốt là bây giờ bọn họ không hề biết Triệu Hạ đang ở nơi nào?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang nghiêm túc động não, thấy vậy anh vỗ lên đầu cô một cái: “Sao em thích quan tâm tới chuyện của người khác quá vậy?”

“Đây chẳng phải cũng là chuyện của anh sao?” Thủy An Lạc ghét bỏ nói. Mặc dù cũng có một phần là vì Mặc Lộ Túc, nhưng lời này cô tuyệt đối không thể nói ra được!

Sở Ninh Dực nhướng mày, không thể phủ nhận rằng anh lại bị cô lấy lòng mất rồi.

Thủy An Lạc tiếp tục đi xuống phía dưới: “Em cũng muốn biết rốt cuộc ba em đang ở nơi nào, nhưng mà ngay cả người em còn không tìm được thì ngoài việc chờ đợi em còn có thể làm gì được nữa đây?”

Sở Ninh Dực đi phía sau nhìn bóng lưng có chút mất mát của Thủy An Lạc. Anh cứ nghĩ rằng cô chẳng để tâm, hóa ra chỉ là cô giấu giếm quá tốt.

Mặc Lộ Túc lúc này đang lái xe lang thang khắp thành phố A với một cái đầu toàn những suy nghĩ rối tung. Dường như anh chẳng biết nên tin vào ai nữa rồi.

Nắng chiều dần buông xuống, Mặc Lộ Túc đã lái xe ra khỏi thành phố A, đến đường cao tốc đi về phía ngoại thành.

Lúc Mặc Lộ Túc đang lái xe thì nhận được điện thoại của Lý Tử.

“Alo...”

“Hôm nay tôi đã thấy cô nhóc khiến cậu luôn nhớ mong rồi đấy. Cậu vì con bé mà vất vả như vậy liệu có đáng không?” Lý Tử cười mỉm nói.

Tốc độ xe của Mặc Lộ Túc dần chậm lại, anh trầm giọng nhưng dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc mà trả lời: “Đáng!”

...