...
“Quả nhiên làm trẻ con vẫn là tốt nhất, khóc một cái là cái gì cũng có rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cảm thán.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng khóe mắt thì đã tràn ngập ý cười.
Đứa trẻ hạnh phúc.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối thân thiết gọi một tiếng.
Thủy An Lạc khẽ vỗ vỗ lưng cu cậu, nhìn ra ngoài đường, “Đây là đâu thế?”
“Vanh đai hai phía Nam, chồng mày cho tao địa chỉ này, phía trước cách đây không xa nữa đâu.”
“Ở Tứ Hợp Viện à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Cô còn tưởng là một cửa hàng lớn nào đó cơ, dù sao thì đó cũng là nơi bán chiếc váy cưới lên đến cả trăm vạn tệ cơ mà.
“Chắc thế, ẩn sâu trong thành phố, đại thần đều ở những nơi mà mày không nghĩ tới.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi. Cô đỗ xe xuống trước cửa ngõ, vì ngõ này khá nhỏ xe không lái vào được.
“Ẩn sâu trong thành phố á.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối xuống xe, “Ở thành phố A này mà còn Tứ Hợp Viện thì chắc hẳn là giàu lắm đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn địa chỉ mà Sở Ninh Dực cho cô, lại ngẩng lên nhìn vị trí trước mặt, “Chắc là đây rồi.”
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi theo Kiều Nhã Nguyễn vào, “Tại sao nói với mày mà không nói với tao?” Thủy An Lạc không phục nói.
Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, “Hờ hờ...” Sau đó lại tiếp tục đi tới phía trước.
Thủy An Lạc: “...”
Mày còn có thể khinh bỉ trực tiếp hơn nữa được không?
Lúc hai người bế Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa, bên trong bỗng xuất hiện một người. Người đó bị đánh bật ra. Người này nhìn khoảng tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc trông cũng có vẻ là người giàu có, nhưng tiếc là lúc này đã bị đánh bầm giập trông có chút chật vật.
Kiều Nhã Nguyễn theo bản năng liền đứng chắn trước Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối.
“Ba, ba giữ cái kỹ thuật tồi tệ có ích lợi gì chứ, giờ có người trả giá cao mua lại thương hiệu của nhà mình không tốt sao?” Một người đàn ông cả tiếng quát lên.
“Những gì tổ tiên để lại ngàn vàng khó mua, đừng có dùng mấy cái thứ rác rưởi của bọn Tây tới làm hỏng vải vóc của tao. Mày cút ngay cho tao.” Ông lão đứng trong khoảng bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất khỏe khắn, có điều lúc này có vẻ đang rất tức giận.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, hai cô đến không đúng lúc à?
“Ba bảo thủ quá, giờ còn bao nhiêu người may thủ công đâu cơ chứ, bộ quần áo ba mất một hai tháng mới may xong, người ta một ngày là làm xong rồi, trông còn đẹp hơn ba may nữa, có gì không tốt hả ba?” Người đàn ông trung niên lên tiếng, “Ba, con cứ nói trước với ba như vậy. Người ta chỉ muốn mua bản thiết kế áo cưới của ba thôi. Ba nghĩ kỹ rồi gọi điện cho con.” Người đàn ông kia nói xong bất đắc dĩ phải rời khỏi đây.
Ông lão kia có vẻ như bị tức không nhẹ, cứ thở hồng hộc mãi.
Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc tiến vào, trông thấy hai người tâm trạng ông mới khá hơn được một chút.
“Là cô Sở sao?” Ông lão bình ổn lại được tâm trạng của mình, lên tiếng.
Thủy An Lạc khẽ gật, “Liệu có phải đã quấy rầy ông rồi không ạ?”
Ông lão phất tay đáp: “Không có gì đâu, vào đây đi.”
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng theo vào trong.
Tứ Hợp Viện nguyên sơ nhất, trong sân còn có giàn nho. Nghĩ tới việc không lâu nữa, nơi đây sẽ ngập tràn cảnh xuân phơi phới.
Vừa bước vào phòng, khắp nơi đều là vải vóc, trên bàn làm việc là một mảnh đỏ chót, có vẻ như là áo cưới của cô.
Ông lão đi tới nâng bộ áo cưới lên, nhìn như đang nâng niu tác phẩm nghệ thuật quý báu nhất của mình.
Bộ đồ cưới truyền thống dùng kiểu dáng của Hán phục, trong trong ngoài ngoài có tận mấy lớp, trên ống tay áo còn thêu một đôi chim uyên ương đang nô đùa, trông rất sống động. Thủy An Lạc vừa nhìn một cái liền mê luôn.
“Đãng lẽ ra định thêu rồng phượng, nhưng cậu Sở nói không muốn có rồng, nên tôi chọn chim uyên ương.” Ông lão cất tiếng.
...