...
Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối đưa mắt nhìn nhau, hai đôi mắt thỏ thi xem đứa nào trông vô tội hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, đúng là chỉ có một mình Thủy An Lạc tới bệnh viện chỗ Mặc Lộ Túc.
Lúc cô đi thì Sở Ninh Dực phải tới công ty họp, có một vài công việc mà anh cần phải sắp xếp, nên anh bảo chú Sở đưa cô đi.
Sau khi Thủy An Lạc đến bệnh viện thì đi thẳng thắng đến phòng bệnh của cha mình, nhưng tới cửa thì lại được thông báo hôm nay không phải là ngày thăm bệnh nên cô không thể vào được, thế nên cô chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn.
Thủy An Lạc đứng ngoài nhìn người đang nằm trên giường bệnh ở trong phòng, trong lúc nhất thời có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào.
"Mẹ con sắp kết hôn rồi, ba biết không?" Ngón tay của Thủy An Lạc đặt trên mặt kính di qua di lại: "Nhưng con lại chẳng thấy đau lòng chút nào vì ba mới là người khiến mẹ tổn thương nhiều nhất."
Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, nhưng mà người bên trong chẳng thế nào đáp lại lời của cô dù chỉ một câu.
Thủy An Lạc không biết tại sao lúc trước ba của cô lại đưa An Giai Tuệ và Thủy An Kiều trở về, còn mẹ cô thì chẳng nói gì mà đồng ý luôn. Nhưng giờ thì Thủy An Lạc hiểu rồi, mẹ không nói vì lúc ấy mẹ đã không còn yêu ba nữa.
"Nhưng mà ba còn có con mà, con sẽ không bao giờ rời xa ba. Ba cũng không bao giờ bỏ rơi con đúng không?" Tiếng nói chuyện của Thủy An Lạc càng ngày càng nhỏ, như thể cô vừa muốn được bảo đảm nhưng lại sợ nhận được đáp án mà mình không mong muốn.
Thật may là người bên trong cũng không thể nói chuyện được.
Thủy An Lạc đứng đó gần nửa tiếng rồi phải rời đi.
"Nghe nói cả tuần này bác sĩ Mặc đều không đi làm rồi đấy. Haiz, những ngày không có zai đẹp để ngắm thì thật là khó sống quá đi."
"Đúng đó, đúng là lâu lắm không đi làm rồi."
Lúc đi ngang qua hai cô y tá kia, bước chân của Thủy An Lạc hơi ngừng lại, đã một tuần rồi không đi làm?
Là từ sau chuyện của Lan Hinh sao?
Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò rời khỏi đây. Cô hoàn toàn không hề chú ý tới việc cô vừa mới rời đi thì người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh lập tức ngồi bật dậy. Người đó rút các thiết bị y tế trên người mình ra rồi lấy điện thoại gọi: "Sở tổng, Sở phu nhân đã đi rồi!"
"Được." Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng, sau khi cúp máy di động vẫn phát đi phát lại lời mà Thủy An Lạc vừa mới nói. Câu nói cuối cùng của cô dường như trở thành tử huyệt của anh. Cái cô sợ nhất bây giờ là Thủy Mặc Vân sẽ vứt bỏ mình lần nữa, nút thắt này phải làm sao có thể cởi ra được đây?
"Tổng giám đốc, vé máy bay đã được đặt xong hết cả rồi!" Thư ký đi vào, khẽ nói.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô để xuống rồi ra ngoài.
Thủy An Lạc đón xe về nhà, suốt dọc đường cô chỉ nghĩ tới việc đàn anh không đi làm. Thủy An Lạc lấy điện thoại ra, tìm số của Mặc Lộ Túc.
[Em không từ chối anh ta thì chẳng khác nào cho anh ta hy vọng cả, không phải sao?]
Thủy An Lạc nhìn điện thoại di động, nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới câu nói của Sở Ninh Dực.
"Được rồi, có lẽ không có em anh sẽ sống vui vẻ hơn." Thủy An Lạc cất điện thoại đi rồi lại ngẩn người nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà thế giới của cô đã thay đổi quá nhiều, nhưng mà cô lại thích sự thay đổi này, bởi vì cô đã tìm lại được Sở Ninh Dực, tìm lại được người đàn ông mà cô vẫn luôn yêu say đắm.
Xe đến dưới khu nhà, Thủy An Lạc xuống xe, có điều không ngờ người đầu tiên cô thấy sau khi xuống xe không phải là người gác cửa mà là Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn.
Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô đưa tay đóng cửa xe lại.
"Viên Giai Di?" Thủy An Lạc bước tới, cô không trông thấy người giúp việc của cô ta.
"Không phải lo, tôi không có gan đấu với Sở Ninh Dực, nên cũng sẽ không làm gì cô đâu?" Viên Giai Di cười lạnh.
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn hai chân của cô ta, thản nhiên nói: "Tôi cũng không có cảm giác là cô sẽ làm gì được tôi."
!--Nhóm dịch: Mèo Xinh--
...