...
Thanh âm trầm thấp êm tai của Sở Ninh Dực vừa cất lên, bầu trời lại nở rộ tám chữ to, chúng xuất hiện trước mắt Thủy An Lạc một cách đột ngột không hề báo trước.
Cả một đời, chân thành với một người.
Là anh, là anh đưa ra lời hứa hẹn với cô trên bầu trời kia.
Giây phút này, con tim cô như ngừng đập, sau đó lại rộn lên như sấm.
Cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chất chứa tình cảm của anh.
Tiểu Bảo Bối dường như đã phát hiện pháo hoa không phải là thứ gì đáng sợ. Nhóc duỗi tay của mình lên định bắt lấy pháo hoa, đáng tiếc pháo hoa lại cao quá nên nhóc không bắt được.
Cô ôm Tiểu Bảo Bối, còn anh thì ôm lấy cả hai mẹ con họ.
Pháo hoa vẫn rực rỡ như trước, thật giống như cuộc đời của cô, sau khi gặp được một người đàn ông tên là Sở Ninh Dực thì đã trở nên viên mãn.
Pháo hoa tan rất nhanh, Tiểu Bảo Bối vẫn ê a nói gì đó, hết rồi, pháo hoa hết mất rồi.
“Ya...” Tiểu Bảo Bối xoay người kéo áo của ba, ý bảo ba nhóc mau mau đốt thêm pháo hoa cho nhóc đi.
Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối, cái trán kề sát trán cu cậu, “Hết rồi, chúng ta không đốt nữa.”
“A, a...” Tiểu Bảo Bối vẫn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục kêu. Nhóc không cần biết cái gì gọi là hết rồi, con muốn xem pháo hoa nữa mà.
Sở Ninh Dực dúi lên trán của Tiểu Bảo Bối một cái: “Hết rồi, chúng ta không xem pháo hoa nữa.”
“Xem, xem...” Tiểu Bảo Bối hầm hừ, lại chuẩn bị muốn ăn vạ.
Thủy An Lạc hơi lui người về sau một bước để nhìn toàn cảnh hai ba con đang giằng cơ với nhau.
Sao Thủy An Lạc cô lại may mắn đến thế, may mắn đến mức có thể gặp được một người đàn ông như anh?
Suy cho cùng thì Tiểu Bảo Bối cũng vẫn không phải đối thủ của ba mình, vậy nên kết cục vẫn là ỉu xìu không vui được ba dỗ về.
Thủy An Lạc bước theo phía sau, tâm trạng tốt vô cùng.
***
“Bà nội, con nói thật mà, con có người bạn học ở bên kia núi nói thế đấy. Cậu ấy bảo đã thấy được con rồng tím trên núi đó, là rồng thật đó.”
“Đừng có mà nói hươu nói vượn, trên đời này lấy đâu ra rồng?”
Thủy An Lạc nghe cuộc đối thoại phía sau bỗng dừng bước lại. Cô ngoảnh lại nhìn thì thấy cậu bé vừa nói vừa ngồi chồm hỗm dưới đất rồi dùng cả tay lẫn chân quắp lấy chân của bà mình, có vẻ như vì bà nội không tin cậu nên cậu mới ăn vạ ra đó.
“Là thật mà, cậu ấy nhìn thấy mà! Đúng vào hôm qua luôn, lúc cậu ấy về nhà bà thì trông thấy!” Cậu bé kia vẫn tiếp tục nói.
Bà nội của nhóc dường như cảm thấy phiền phức đủ rồi cho nên cúi đầu nhìn cháu trai của mình: “Mau đứng lên, đừng có làm chị gái kia chê cười!”
Chị gái?
Đang nói cô sao?
Nhưng mà chuyện này đúng là khiến cô cười không nổi.
Cậu bé kia dường như cũng là kiểu người ưa sĩ diện, vậy nên chỉ có thể khó chịu đứng dậy rồi bị bà nội lôi đi.
“Nhưng chuyện đấy là thật đấy bà ạ!”
Cậu bé kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà muốn bà nội phải tin lời của mình.
Sở Ninh Dực đi được một đoạn thì phát hiện Thủy An Lạc không bám theo sau mình: “Làm sao thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.
Thủy An Lạc hoàn hồn. Cô lắc lắc cái đầu rồi bước nhanh tới, một tay của cô ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực cười tít mắt nói: “Bà lão kia vừa mới bảo cháu bà ấy gọi em là chị đấy. Anh nói xem, có phải trông em trẻ lắm đúng không?”
Sở Ninh Dực liếc cô từ trên xuống dưới một lượt, tỏ ra nghiêm túc nghiền ngẫm về vấn đề này.
“Gọi em là chị gái thì cũng chỉ chứng minh được chuyện em quá lùn...”
Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát bế con rời đi.
Chỉ có thể chứng minh được chuyện em quá lùn...
Chứng minh em quá lùn...
Quá lùn...
Lùn...
Một câu nói cứ thế từ từ rớt mất chữ trong đầu của cô, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một chữ duy nhất: Lùn!
Má, Sở Ninh Dực, anh mau đứng lại cho em, chúng ta phải nói rõ chuyện này!
Tiếc là anh Sở chẳng cho cô cơ hội để nói về chuyện này, vì với anh Sở mà nói nó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả!
...