...
Sở Lạc Nhất cười khúc khích nhìn anh đứng lên. Cố Tỉ Thành cầm chiếc mũ lính chỉnh trang lại, sau đó đội lên đầu.
Anh xoay người hôn lên môi cô một cái. “Chắc anh không quay lại ngay được đâu, anh sẽ gọi điện cho anh Hai em qua đây với em.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, “Nếu cô bạn học kia của anh đến, em có thể gây chuyện với cô ta không?”
“Không phải em vừa mới gắt một hồi rồi hay sao? Đừng giả vờ vô tội, anh không tin em sẽ để cho mình bị thiệt thòi đâu, thích gây sự thì cứ việc, không cãi nhau lại được thì cứ cào thẳng luôn, có chuyện gì cứ để anh giải quyết.” Cố Tỉ Thành rất khí phách mà nói như vậy.
Sở Lạc Nhất cười khanh khách ôm lấy cổ anh mà hôn chụt một cái, “Được rồi, anh đi đi, em muốn nghỉ ngơi, cả đêm không được ngủ ngon giấc rồi. Nếu bị phê bình thì anh cứ trốn xa ra, đi chợp mắt một lúc đi, anh cũng cả đêm không ngủ rồi.”
Cố Tỉ Thành gật đầu, đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ rồi anh mới yên tâm rời đi.
***
Thành phố A, trong bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của Sư Niệm.
Sở Húc Ninh đứng ở ngoài cửa hơn một tiếng nhưng vẫn không đi vào. Còn ở bên trong, Sư Niệm ngồi trên cửa sổ cũng hơn một tiếng rồi mà vẫn không xuống.
Mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà trông cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Là vì chuyện kia sao?
Anh vừa xem tin tức rồi, đâu đâu cũng nói tới chuyện này, cho dù cô ấy có muốn quên cũng khó.
Một nơi như vậy, sao cô ấy có thể tiếp tục ở lại được?
Sở Húc Ninh suy nghĩ một lúc rồi mở cửa phòng ra.
Sư Niệm nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn. Nhưng cô còn chưa kịp thấy rõ người vừa tiến vào là ai thì đã bị bế lên.
Sư Niệm sợ hãi thốt lên một tiếng, sau đó liền trông thấy gương mặt mà mình vẫn luôn nhung nhớ từng phút từng giây đang gần trong gang tấc.
“Sở Húc Ninh?” Cô khẽ gọi.
Sở Húc Ninh không nói gì chỉ ôm cô đi ra ngoài.
“Anh muốn đưa em đi đâu?” Cuối cùng Sư Niệm cũng có phản ứng lại, vì sợ đụng vào vết thương trên người anh nên cô không giãy giụa.
“Thành phố B.” Chỉ có rời xa thành phố A này, cô mới không bị tổn thương vì những tin tức kia nữa, và sẽ không tiếp tục lặp lại cơn ác mộng của quá khứ nữa.
Sư Niệm dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn người đàn ông đang nói một cách đương nhiên này.
Tới thành phố B?
“Để làm gì?” Sư Niệm suy nghĩ rồi hỏi.
Sở Húc Ninh cúi đầu, nhìn vết thương bị Chó Vàng cắn trên bả vai cô đã được băng bó, tuy không nhìn thấy vết thương, nhưng anh biết, chỗ đó đã bị cắn mất một miếng thịt.
Khóe mắt anh đột nhiên co lại, sự đau đớn hiện lên rõ ràng trong lòng.
Nếu anh có thể đến sớm hơn một chút, nếu anh ở cạnh bên cô lúc đó thì có lẽ cô sẽ không phải trải qua những chuyện này rồi.
Sở Húc Ninh đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, người trong lòng anh cũng mặc một bộ đồ y như vậy, lúc ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời rất dễ chịu.
Xe của Sở Húc Ninh đỗ ngay ở cửa ra vào. Anh ôm Sư Niệm đến bên cạnh xe, nhìn gương mặt người ở trong lòng. Dưới ánh mặt trời trông cô không có chút huyết sắc nào cả, gương mặt gần như trong suốt.
“Sư Niệm, chúng ta kết hôn đi.” Sở Húc Ninh không thả cô xuống mà nói luôn.
Sư Niệm mở to hai con mắt của mình, trong mắt cô chỉ có sự ngạc nhiên không thể tin nổi, chứ không hề có thứ gì khác nữa.
Không có hoa tươi, không có nhẫn, cũng không quỳ gối xuống, anh mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, ôm một cô gái cũng đang mặc áo bệnh nhân là cô và nói - chúng ta kết hôn đi!
Đối với Sư Niệm thì đây đúng là một cú sốc lớn.
Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này, cánh tay vòng qua cổ Sở Húc Ninh của Sư Niệm bất giác siết chặt, làm cổ áo anh nhăn thành mấy nếp gấp.
“Anh, thấy tin rồi à?” Sư Niệm cụp mắt xuống, che giấu nỗi đau đớn trong ánh mắt mình, như thể làm như vậy cô sẽ trốn được ánh mắt thương hại của anh.
...