...
Hà Tiêu Nhiên hơi nhíu mày nhìn bà bạn thân.
Cô con dâu này của bà ta đúng là không đơn giản thật, nhưng đôi khi bà lại rất thích tính cách này của Thủy An Lạc, không có chuyện gì thì cứ ngẫn ngờ, nhưng khi có chuyện rồi thì tuyệt đối không ngốc chút nào.
Bà bạn thân thấy thái độ của Hà Tiêu Nhiên khác lạ, lập tức cười gượng không nói tiếp nữa.
“Phu nhân, ngài Thủy tới rồi.”
Người giúp việc trong nhà đi tới nói nhỏ với Hà Tiêu Nhiên, gọi là ngài Thủy mà không gọi là ông thông gia vì bản thân cô ta cũng không biết có nên nói như vậy hay không.
Tuy thanh âm của người giúp việc không lớn, nhưng mà vẫn đủ để Thủy An Lạc vừa mới định bước lên lầu nghe thấy.
Ba đến rồi?
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau cái hôm xảy ra chuyện của Viên Hải, cô chưa gặp lại Thủy Mặc Vân lần nào, Sở Ninh Dực bảo ông cần đi xử lý vài chuyện.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng ngoài cửa.
Ba vợ của anh đúng là trâu thật, vết thương trên đùi nặng như thế mà chỉ nghỉ ngơi có vài hôm rồi lại vẫn xông pha hết mặt trận ngay được.
Việc Thủy Mặc Vân tới đây khiến không ít người sợ ngây người.
Thủy An Lạc đứng trên bậc thang nhìn xuống, trong nháy mắt cô có cảm thấy như đã thấu hiểu cảm giác “Tôi và đồng bọn của tôi sợ hết cả hồn rồi“.
“Ba...” Thủy An Lạc gọi một tiếng rồi lập tức ôm Tiểu Bảo Bối chạy tới.
Cô biết, nhận thức của những người ở đây về ba cô chỉ dừng lại ở bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước. Họ chỉ biết một Thủy Mặc Vân bỏ vợ bỏ con mình.
Hà Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Sở Mặc Bạch từ đầu tới cuối không hề lên tiếng thế nhưng lúc này lại bước nhanh tới: “Vẫn đang chờ ông đến đây.”
“Tôi bận chút việc nên tới muộn.” Thủy Mặc Vân khẽ xoa đầu con gái rồi gật đầu với Sở Mặc Bạch.
“Vẫn chưa muộn mà, mọi người vẫn chưa ngồi vào bàn. Lão phu nhân vẫn đang chờ ông đấy.” Sở Mặc bạch nói rồi cùng Thủy Mặc Vân đi vào bên trong.
Thủy An Lạc: “...”
Cô đang bị gạt qua một bên đấy hả?
Ba cô chỉ xoa đầu cô một cái rồi quăng cô luôn ngoài cửa thế này à?
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ mình như thể đang nói: Sao ông ngoại lại đi với ông nội thế? Hai người họ nhiệt tình chào hỏi như vậy có phải là tốt không ạ?
Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con ngẩn người đứng đó không nhịn được bật cười, sau đó liền đi tới dắt hai con dê con đang ngáo ngơ kia về.
Thủy An Lạc thấy ba mình và ba chồng cùng ngồi vào chỗ, không nhịn được mà cúi đầu lẩm bẩm: “Quan hệ tốt thế cơ à?” Thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô nữa chứ?
Sở Ninh Dực xoa đầu an ủi bà xã nhà mình.
Phòng khách của Sở gia khá lớn, số bàn cơm đã lên tới mười lăm bàn, ba bàn đầu là dành cho người thân và bạn bè, nhưng bàn phía sau là dành cho bạn bè làm ăn.
Thủy An Lạc lên lầu lấy bình sữa cho Tiểu Bảo Bối. Đợi đến khi hai người vào bàn rồi, cô bỗng cảm thấy nếu mà ăn bữa cơm này chắc cô sẽ bị đau dạ dày mất.
Bởi vì ngồi cùng bàn với ba cô và Sở Ninh Dực còn có cô hai của Sở Ninh Dực, và người ngồi cạnh cô hai chính là... Triệu Lâm!
Bên cạnh Triệu Lâm vẫn còn một vị trí trống.
Thủy An Lạc nhỏ giọng nói thầm bên tai Sở Ninh Dực: “Chẳng phải cô hai chỉ ở nhà thôi sao?”
“Đó là chuyện sau khi có em họ anh.” Giọng của Sở Ninh Dực cũng không lớn, chỉ vừa đủ để hai người họ cùng nghe thấy.
Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi mẹ, sung sướng ôm bình sữa tu, cái chân nhỏ còn đạp đạp.
Cô hai trêu chọc để nhóc nói chuyện, những câu nào nghe hiểu được, nhóc đều vui vẻ đáp lại.
“Tiểu Bảo Bối được nhiều tiền lì xì quá, cho bà có được không?” Cô hai cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, yêu thương đong đầy.
Tiểu Bảo Bối nghe không hiểu, chớp đôi mắt đen nháy nhìn mami nhà mình.
...