...
Thế nhưng bất kể Sở Lạc Nhất có vui lòng hay không, cô vẫn bị Cố Tử Thành kéo đi làm đạo cụ.
Cho nên, buổi chiều hôm đó, cuộc gọi của Lương Tâm Khiết cuối cùng cũng được nhận, giọng nữ ở đầu dây bên kia nghe rất ấm ức.
“Ti Thành, cuối cùng anh cũng chịu nhận cuộc gọi của em rồi. Em xin thể chuyện này không phải em làm. Em thích anh như thế, làm sao có thể hại anh được?” Lương Tâm Khiết vội vàng nói, “Hơn nữa anh có thể bảo những người kia đừng điều tra em nữa được không? Em đã nói không phải em, không phải em, các anh làm vậy cũng phải có chứng cứ chứ.”
Chứng cứ?
Cố Tử Thành cười hờ hờ, anh thật sự muốn xông tới tặng cho cô ta một cái bạt tai.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, cho nên Cố Tử Thành nói thẳng thừng, “Có phải cố làm hay không, đối với tôi mà nói không quan trọng gì. Nhưng lần trước tôi đã nói rất rõ với cổ rồi, cô vẫn quấn riết lấy tôi làm gì?” Cố Tử Thành đang nói đến chuyện các cuộc gọi.
“Em chỉ muốn giải thích rõ ràng với anh, chuyện báo cáo lên cấp trên của anh và chuyện tin tức thật sự không phải do em làm. Tĩ Thành, em thật sự không thể hại anh, không đúng sao?” Lương Tâm Khiết càng nói càng cuống, như thể đang sợ hãi thật sự.
Sở Lạc Nhất tựa người vào sofa, nghe thấy vậy, đúng là thứ người giỏi diễn kịch, diễn xuất giỏi thế này, còn sợ không lấy được giải Oscar sao?
“Ti Thành, anh nghĩ mà xem, nếu như em hận anh đến mức ấy, em có thể báo cáo anh ngay từ lúc xảy ra chuyện rồi, sao phải đợi tới bây giờ?” Lương Tâm Khiết càng nói càng có vẻ ấm ức, nghe giọng như sắp khóc luôn vậy.
“Lương Tâm Khiết, nếu như không phải cô, tại sao họ cứ tập trung vào cô?”
“Em cũng không biết, em chưa từng hận anh, cho dù anh lợi dụng em, em cũng chưa từng hận anh, nhưng tại sao họ cứ như vậy?”
Nghe giọng nói này, xem ra cô ta khóc thật rồi!
Sở Lạc Nhất nhìn về phía Cố Tử Thành. Cố Tử Thành cũng đang nhìn Sở Lạc Nhất, ánh mắt hai người trao đổi với nhau một ý nghĩ rằng: Có lẽ thật sự không phải cô ta làm!
Nhưng cho dù không phải cô ta, cũng không thể nói câu đó ra được.
“Nếu đã như thế, chúng ta gặp mặt nói chuyện, cô quyết định địa điểm.” Cố Tử Thanh nói, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Không phải Lương Tâm Khiết, nhưng có người có thể dùng danh nghĩa của cô ta để làm chuyện này. Kẻ đứng sau đó, rốt cuộc là ai?
Người ở đầu dây bên kia nghe được câu này, dường như hơi kích động, vội vàng nói, “Vậy, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê cách quân doanh hai con đường được không?”
Quán cà phê cách quân doanh hai con đường, không phải ở ngay cổng trường à?
Người phụ nữ này quả nhiên sống gần trường học. Cho dù chuyện của Cố Tử Thành không phải do cô ta làm, nhưng chuyện của Sở Lạc Nhất tuyệt đối có liên quan tới cô ta, lần này, nói thế nào cũng phải bù lại.
Cố Tử Thành đồng ý, người ở đầu dây bên kia vui vẻ cúp máy.
“Chậc chậc chậc, lại tổn thương thêm một trái tim thiếu nữ rồi.” Sở Lạc Nhất lơ đãng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tử Thành quay đầu lại liếc xéo cô một cái, nói, “Anh chỉ cần không làm tổn thương trái tim thiếu nữ của em là đủ rồi!”
Cấu này nói rất thật lòng đó.
Cho nên, Sở Lạc Nhất nghe thấy mà mát lòng rười rượi.
“Nếu đã không phải cô ta, anh còn gặp cô ta làm gì?” Sở Lạc Nhất quay về với chủ đề chính.
“Trả thù cho em, thuận tiện tìm chút dấu vết trên người cô ta.” Cố Tử Thành nói một cách rất chân thành.
“Anh chắc chắn là thứ tự trước sau của anh không bị đảo lộn chứ?” Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, nhưng đây là ví dụ điển hình nhất của cầu “ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười“.
...