...
Sở Ninh Dực cúi nhìn cô nhóc đang ngẩng đầu kiêu ngạo chiến đấu với người ta, câu nói này của cô mới khiến anh biết được cảm giác thế nào là tát thẳng vào mặt.
Trong lúc cô cần đến anh nhất, thì anh lại đang ở cạnh Viên Giai Di, vậy mà hôm nay cô lại nói rằng cô hiểu cho anh!
Cái kiểu hiểu này của cô, thật sự khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Vì chỉ không quan tâm thì mới thấu hiểu như thế!
"Cũng thường thôi, không thể bằng cô Viên được." Thủy An Lạc cũng mỉm cười nói.
Viên Giai Di nhìn về phía Sở Ninh Dực, ánh mắt chứa cả sự mất mát, cô ta nói: "Ninh Dực, em thật sự rất ngưỡng mộ anh vì có thể tìm được một người có hiểu mình đến vậy, còn em không biết cả đời này còn có thể tìm được một Sở Ninh Dực khác không nữa."
"Giai Di." Sở Ninh Dực nghe thấy cô ta nói thế, liền lên tiếng ngắt lời cô ta, "Cái em cần không phải là một "Sở Ninh Dực" khác, mà là một người thật sự phù hợp với em."
"Vậy đó chính là..." Viên Giai Di đang nói thì đột nhiên ngưng bặt, sau cùng cô ta nở một nụ cười cay đắng, "Vậy lại phải phiền chú Sở đưa tôi về rồi. Cô Đổng, chúng ta đi thôi.
Người giúp việc gật đầu rồi nhanh chóng đẩy xe lăn cho Viên Giai Di để chuẩn bị xuống núi.
Thủy An Lạc quay lại trông thấy cảnh người giúp việc kia chật vật quá, cô liền quay lại nhìn Sở Ninh Dực, "Anh Sở, phong độ đàn ông của anh đâu rồi?"
Sở Ninh Dực nhíu mày, "Không phải vì anh sợ ai đó ghen sao?"
"Biến." Thủy An Lạc mắng một tiếng, sau đó đưa tay ra đón lấy Tiểu Bảo Bối, hất cằm ra hiệu với anh: "Giúp người ta đi kìa." Chẳng qua cô thấy người giúp việc kia vất vả quá thôi, chứ không phải muốn giúp cô ta đâu.
Có điều lúc Thủy An Lạc vươn tay ra, Tiểu Bảo Bối bỗng quay phắt người ôm chặt lấy cổ daddy nhà mình, rõ ràng có ý là: Mami à, mẹ đừng bế con, còn lâu con mới để ba đi đẩy xe cho cái con mẹ xấu xa kia.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đưa tay lên vỗ về con trai, bất đắc dĩ gật đầu: Thấy chưa, con trai em còn biết ý biết tứ hơn em.
Thủy An Lạc hứ một cái, thản nhiên nhìn hai ba con, cuối cùng đành phải tự mình đi xuống giúp người giúp việc kia.
Sở Ninh Dực bế con trai thong dong đi theo sau, nhìn Thủy An Lạc giúp cô giúp việc đỡ một bên để giữ thăng bằng. Người giúp việc kia cứ cảm ơn rối rít. Thủy An Lạc cười cười, bình thản nói: "Không có gì, xuống núi cũng có chút khó khăn, cô đi thế này cũng nguy hiểm lắm."
Tiểu Bảo Bối ở trong lòng ba hầm hừ, con mụ hư hỏng đó có gì hay mà phải giúp chứ, phiền phức chết đi được.
Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực vỗ về lên lưng con trai, thong thả bước từng bước xuống bậc thang, chẳng hề cảm thấy một người đàn ông cao lớn mà đi đứng kiểu như thế là một sai trái.
"Cô Thủy vẫn luôn là người giả dối như thế sao?" Viên Giai Di nhỏ tiếng nói bên tai cô.
Thủy An Lạc hơi hơi nheo mắt, "Cho dù là giả dối thì cũng vẫn tốt hơn cái loại người trong một đằng ngoài một nẻo như cô Viên đây."
Bàn tay nắm thành xe lăn của Viên Giai Di thoáng siết chặt, cô ta đè thấp giọng nói: "Cô nói thử xem, nếu như tôi lăn từ đây xuống, Ninh Dực sẽ tin ai?"
"Hình như ngoài cái thủ đoạn tự đày đọa bản thân mình ra, cô Viên đây cũng không còn cách nào khác hay sao ấy nhỉ?" Thủy An Lạc trào phúng bật cười thành tiếng, "Hơn nữa, kể cả cô có ngã xuống thì đã sao? Anh ấy đang bế con trai của anh ấy đấy, cô cảm thấy cô có thể bì được với con trai của anh ấy chắc?"
Hai bàn tay của Viên Giai Di siết chặt lại, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Thủy An Lạc: "Tôi đúng là đã xem thường cô rồi”.
"Bây giờ cô mới phát hiện ra hả?" Thủy An Lạc cũng nhỏ giọng nói, "Nhưng Viên Giai Di này, hôm nay là ngày giỗ của ba cô, nơi này chính là mộ của ba cô, vậy mà tất cả những gì cô nhớ vẫn chỉ là muốn tranh thủ sự đồng cảm của Ninh Dực, như vậy có thật sự ổn không?"
Ngực Viên Giai Di phập phồng lên xuống, rõ ràng là đã bị cô chọc cho phát điên.
"Cô..." Viên Giai Di đang định nói gì đó, lại nhìn thấy bậc thang dưới chân mình, tiến tới phía trước sẽ là tới bậc đầu tiên của khúc ngoặt kế tiếp, thấy vậy cô ta nhếch môi cười lạnh, từ từ thò cái chân phải của mình ra.
...