...
Một lúc lâu sau môi của Kiều Nhã Nguyễn mới rời khỏi đầu Tiểu Bất Điểm.
Sự mất mát lan tràn khắp cơ thể.
Nhưng cô lại chẳng thể trách cứ một đứa bé.
Phong Phong đứng ở cửa, nhìn hai mẹ con, chân mày cũng nhíu chặt.
Tiểu Bất Điểm nhất thời sẽ chưa thể hoàn toàn chấp nhận bọn họ, không bài xích đã là tiến bộ lớn lắm rồi.
Tiểu Bất Điểm ngủ rồi, Kiều Nhã Nguyễn vẫn ngồi yên như vậy không đi, ngay cả ánh mắt cũng không rời khỏi Tiểu Bất Điểm.
Phong Phong nhìn một lúc, cuối cùng thở dài đóng cửa đi ra ngoài.
Hai người có cãi cọ thế nào thì đến trước mặt con cái, bọn họ cũng chỉ là một cặp cha mẹ đáng thương đang mong chờ con gái tha thứ mà thôi.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi cả đêm bên giường. Sáu giờ sáng Tiểu Bất Điểm đã dậy, Kiều Nhã Nguyễn vẫn tỉnh táo như cũ.
“Dậy rồi à? Mẹ dẫn con đi đánh răng rửa mặt, một lát nữa mẹ phải đi làm rồi.” Kiều Nhã Nguyễn tựa như lấy lòng nói.
Tiểu Bất Điểm nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng cũng buông con gấu con ra, sau đó tụt xuống giường, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bất Điểm biết tự rửa.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Đau, con tim này đau quá.
Kiều Nhã Nguyễn đi theo sau Tiểu Bất Điểm, nhìn cô bé tự mình chuyển cái ghế con, sau đó tự mình rửa mặt súc miệng. Bé một mẩu như vậy, bàn tay còn không với đến chốt mở vòi nước, lại bướng bỉnh không chịu để cô giúp.
Kiều Nhã Nguyễn bước qua giúp cô bé mở vòi nước, quyết định nói chuyện tử tế với con gái.
“Tiểu Bất Điểm, ba mẹ chăm sóc con là chuyện đương nhiên, con hiểu không?” Kiều Nhã Nguyễn nói, đỡ lấy thân thể nhỏ bé của cô bé, sợ cô bé sẽ ngã.
Tiểu Bất Điểm vừa rửa tay, vừa bĩu môi nói, “Ông nội nói, chuyện của mình, mình phải tự làm.” Mà bé không thích ở đây tí nào, bởi vì ở nhà bé chỉ cần ngồi xổm dưới đất là đã rửa mặt được rồi, nhưng ở đây chỗ rửa mặt nào cũng cao.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, cố gắng nén không cho nước mắt không chảy xuống.
Tiểu Bất Điểm nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó nhảy xuống ghế, lại tự động kéo ghế về chỗ cũ.
Tiểu Bất Điểm càng hiểu chuyện, Kiều Nhã Nguyễn lại càng khó chịu.
Nếu như ngay từ đầu cô đưa con bé về bên cạnh Phong Phong, có lẽ, con bé cũng sẽ thành một tiểu thư như Bánh Bao Đậu, không phải tự làm gì hết, đương nhiên có ba cưng chiều con bé.
Tiểu Bất Điểm rửa mặt xong, đi ra ngoài liền bắt đầu tìm quần áo để thay.
Kiều Nhã Nguyễn đi ra theo, mở tủ quần áo, bên trong có không ít quần áo Phong Phong mua thêm cho cô bé, đồ của cô và Phong Phong đã bị gạt hết qua một bên, còn lại đều là của Tiểu Bất Điểm.
“Mặc bộ này được không?” Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại trưng cầu ý kiến của con gái.
Tiểu Bất Điểm đứng bên cạnh cô, chỉ tay vào một bộ đồ khác.
Kiều Nhã Nguyễn không nói gì, lấy quần áo ra cho cô bé, sau đó ôm cô bé lên giường, “Lát nữa mẹ phải đi rồi, mấy ngày nữa cũng không có thời gian để về, nhưng lúc nào hết bận mẹ sẽ gọi điện cho con được không?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa thay quần áo cho cô bé.
Tiểu Bất Điểm vốn định giãy ra, lại nghe thấy Kiều Nhã Nguyễn nói vậy, cô bé cúi đầu, cũng không kháng cự nữa.
Kiều Nhã Nguyễn thay quần áo cho Tiểu Bất Điểm xong liền bế cô bé lên.
Dưới lầu, Phong Phong đã làm xong bữa sáng, đang ngồi xem báo, hơn nữa anh có vẻ rất thỏa mãn với tin tức trên báo.
Kiều Nhã Nguyễn không để ý đến nụ cười như động kinh của anh. Cô bế Tiểu Bất Điểm ngồi xuống, vươn tay lấy cái muỗng nhỏ đưa cho cô bé.
Phong Phong đẩy tờ báo đến trước mặt Kiều Nhã Nguyễn, ra hiệu bảo cô xem.
...