Chương 1411: Tuy thưa nhưng khó lọt [7]


...

Mãi tới khi Thủy An Lạc ngủ rồi Sở Ninh Dực mới xoay người đi ra ngoài, lại sang nhà bên cạnh.

Vợ chồng An Phong Dương đang định lên lầu nhưng nghe được tiếng chuông thì lại thấy rất tò mò. An Phong Đương bảo Mân Hinh lên trước còn anh ta thì ra xem thế nào.

Mân Hinh lo cho lũ nhỏ cho nên cũng không dùng dằng nữa mà xoay người đi thẳng lên luôn.

An Phong Dương mở cửa, thấy Sở Ninh Dực thì có hơi sửng sốt, thế nhưng anh còn chưa nói gì thì Sở Ninh Dực đã đi vào nhà rồi.

“Mân Hinh, chờ một chút.”

Mân Hinh hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn người vừa bước vào.

“Lão Đại tìm em sao?” Mân Hinh vừa nói vừa xoay người đi xuống.

“Vừa nãy Lạc Lạc nói gì với cô thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

Rõ ràng cái câu vừa rồi không phải nói mơ.

Mà là đang tủi thân lại oán trách gì đó, nhưng cũng nhìn ra được là cô không dám oán trách lúc vẫn còn đang tỉnh táo.

Nói gì?

Mân Hinh nghiêm túc nhớ lại, cuối cùng vẫn không phát hiện có vấn đề gì cả.

“Sao thế?” Mân Hinh không nghĩ ra nhưng có lẽ Sở Ninh Dực sẽ phát hiện được điểm gì đó.

“Cô ấy có nói gì mà bị cô phủ định không?” Sở Ninh Dực hỏi rõ hơn một chút.

“Có ý gì?” An Phong Dương khó hiểu nhìn về phía Mân Hinh.

Mân Hinh cũng sửng sốt. Cô cẩn thận nghĩ lại một chút mới nói: “Ý của anh là chuyện Lạc Lạc vừa mới nói, bắt Viên Giai Di lại trước, sau đó cử người đi mê hoặc thuộc hạ của cô ta sao?”

An Phong Dương nghe vậy cũng chậc lưỡi nói: “Quả nhiên là công chúa nhỏ được nuôi trong nhà kính mà, cách đấy mà cũng có thể nghĩ ra được.” Đám người bọn họ đều là dao thật súng thật đánh nhau với đám người đó, cho nên biết được cách nào dùng được cách nào không.

Mân Hinh cũng gật đầu: “Em cũng cảm thấy làm như vậy không được, cho nên em mới với cô ấy người của Tôm Lớn đều không đơn giản, không dễ bị lừa gạt như vậy đâu.”

Chân mày của Sở Ninh Dực càng nhăn chặt. Thủy An Lạc trông thì có vẻ ngốc nhưng những chuyện lớn chưa bao giờ hồ đồ.

Nhưng mà nửa năm nay câu mà anh nới với cô nhiều nhất chính là em đừng làm gì cả, để anh.

Vậy nên lần này dù cô có ý kiến cũng không dám nói ra, mà dù có nói ra cũng bị một câu không được của người khác xóa bỏ, thế nên lại càng không dám nói.

Sở Ninh Dực bóp bóp cái trán của mình, việc anh bảo vệ cô quá nghiêm ngặt rốt cuộc là chính xác hay là sai lầm đây?

“Rốt cuộc thì làm sao thế?” An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực như vậy thì không nhịn được mà hỏi, lâu lắm rồi anh mới thấy Sở Ninh Dực nhức đầu về một chuyện gì đó.

“Không có việc gì đâu, hai người nghỉ ngơi đi.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người rời đi.

“Cậu bỏ con trai luôn đấy à?” An Phong Dương thấy anh quay đi thì nói.

“Cho cậu mượn một ngày.” Sở Ninh Dực nói dứt câu thì người cũng đi mất.

Lúc Sở Ninh Dực về đến nhà thì Thủy An Lạc vẫn còn ôm gối ngủ, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại.

“Lạc Lạc, dậy nào, anh tháo kính áp tròng cho em.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, vợ ngốc nhà anh ngày nào cũng quên, chẳng lẽ cô không sợ hỏng mắt sao? Xem ra anh phải nghĩ cách giúp cô kiếm được loại có thể đeo thời gian dài mới được.

Thủy An Lạc mơ mơ màng màng bị đánh thức, sau khi lấy kính áp tròng ra thì lại ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực khẽ thở dài, không biết cô là vô tâm hay thật sự không thèm quan tâm nữa đây.

Thủy An Lạc ngủ một giấc thẳng đến chín giờ sáng. Hôm nay cô phải về trường nộp báo cáo thực tập cho nên không cần phải đến bệnh viện, ra khỏi nhà cũng trễ hơn mọi khi.

Thủy An Lạc mơ mơ màng màng ngồi dậy. Cô giơ tay gãi gãi đầu thế nhưng vừa nhìn thấy người đang ngồi cạnh thì giật cả mình: “Anh làm em sợ muốn chết.” Thủy An Lạc vừa vỗ vỗ lồng ngực vừa hô lên.

...