...
Nghe đâu Tiểu Sư Niệm hôm nay đã quay về nhà rồi. Bởi vì đã đến kỳ nghỉ đông cho nên sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc cô bé cũng về với ba mình luôn.
Còn Tiểu Miên Miên lúc này đã bị mẹ mình quở mắng ở nhà.
An Phong Dương đi tới đi lui muốn khuyên bảo, nhưng đến khi nhìn thấy sắc mặt của vợ mình thì cũng chỉ có thể nhìn con gái với ánh mắt thương xót.
“Mấy cái này Tiểu Bảo Bối đã dạy con rất nhiều lần rồi đúng không? Mẹ cũng đã dạy con rồi có đúng không?” Mân Hinh ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn cô con gái đang vặn tay vặn chân.
An Phong Dương rót cốc nước đi ra, “Con bé vẫn còn nhỏ, không nhớ được cũng là bình thường mà.”
“Anh đừng có lên tiếng.” Mân Hinh trầm giọng nói.
An Phong Dương im bặt, lại nhìn con gái đang tỏ ra đáng thương của mình.
Tiểu Miên Miên tiếp tục vặn ngón tay, không nói câu nào.
“Sao con vẫn làm sai nhiều như vậy hả?” Mân Hinh cầm lấy cánh tay nhỏ xíu của cô bé, bắt cô bé ngẩng đầu nhìn mình.
Tiểu Miên Miên ngẩng lên, gương mặt xinh xắn đầy vẻ vô tội, chu cái miệng nhỏ lên nhìn mẹ mình, “Con không biết làm.”
“Mẹ đã dạy con rồi cơ mà, sao lại không biết làm?” Mân Hinh buồn bực, lần nào thành tích của con gái cũng khiến cô không biết phải nói gì nữa.
Cô và An Phong Dương từ nhỏ đến lớn đều được điểm tuyệt đối, nhưng lại sinh ra một đứa con gái khiến cô thật sự phải nghi ngờ cuộc sống này.
An Phong Dương nhìn con gái, càng thấy đau lòng. Anh kéo bé con đến bên cạnh mình: “Con bé đã nói không biết làm rồi, em còn làm khó nó làm gì? Vật cực tất phản, có sai cũng là lỗi của chúng ta.” An Phong Dương thản nhiên lấy lời của Thủy An Lạc ra dùng, hơn nữa còn dùng rất thuận miệng nữa.
Mân Hinh càng nhìn anh với vẻ tức giận, “Anh cứ chiều nó đi, sau này con bé học không được thì làm thế nào?”
“Làm thế nào? Cả một tập đoàn An Thị của anh chẳng lẽ không nuôi nổi con gái anh, cả đời con bé không làm gì anh cũng nuôi được nó.”
“Anh!!!” Mân Hinh bị chồng mình làm cho tức điên, “Rồi nó cũng phải có cuộc sống của riêng mình, giờ anh che chở cho nó như vậy không phải là đang hại nó hay sao?”
“Hinh Nhi, anh nghĩ em đang chuyện bé xé ra to đấy. Có ai quy định nhất định phải học giỏi không, biết mặt chữ, hiểu đạo lý là được rồi mà.” An Phong Dương che chở con gái phía sau. Anh không có yêu cầu gì với con gái, chỉ hy vọng cô bé có một tuổi thơ thực sự vui vẻ, không bị việc học hành thành tích làm ảnh hưởng là được.
“Anh thì biết cái gì chứ, chúng ta không thể đi theo con cả đời được, có thể là em...” Mân Hinh nói, lại đột nhiên im bặt, hơi xoay người siết chặt lấy hai tay của mình.
An Phong Dương dừng lại, nhìn Mân Hinh đang im lặng, trong lòng có chút bất an, “Có thể em làm sao?”
“Không có gì.” Mân Hinh đáp lại một tiếng rồi bỏ thằng vào bếp.
An Phong Dương nhíu mày, quay đầu lại nhìn con gái đang cười tít cả mắt, “Con đi tìm Tiểu Bảo Bối chơi đi, không sao cả đâu.”
“Mẹ thì sao ạ?” Tiểu Miên Miên mím môi nói, hình như mẹ đang rất tức giận.
An Phong Dương xoa xoa đầu con gái, “Ba sẽ khuyên nhủ mẹ, đi đi.”
“Vâng.” Tiểu Miên Miên cười tươi rói, nhấc cặp chân ngắn tũn chạy ra ngoài.
An Phong Dương thấy con gái đi rồi mới thu đi nụ cười trên mặt, sau đó đi vào phòng bếp, lúc này Mân Hinh đang vo gạo nấu cơm.
Anh bước qua ôm lấy cô từ phía sau, trầm giọng nói: “Vừa rồi em nói vậy là có ý gì? Có phải em có chuyện gì giấu anh đúng không?”
“Không phải, chỉ vì em thấy không chấp nhận được thành tích của con bé thôi. Em cũng bắt đầu nghi ngờ, đây là đứa con em sinh ra thật đấy hả?” Mân Hinh yên lặng một hồi, tâm trạng đã sớm bình thường trở lại, không có bất cứ sự khác lạ nào.
...