...
Thế là vào năm Sở Lạc Nhất mười tám tuổi đã gặp mẹ chồng lần đầu tiên. Ba mẹ cô cũng không khách khí mà bán cô đi luôn. Người ta còn chưa đặt vấn đề chuyện cưới xin, mẹ cô đã trực tiếp nhắc tới chuyện đính hôn rồi.
Sở Lạc Nhất và Sở Ninh Dực đều nhìn Thủy An Lạc. Còn Thủy An Lạc lúc này đang nói chuyện với Diệp Ngữ Vi, rõ ràng không hề định đoái hoài gì tới hai ba con.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn ba mình, sao lại cứ thế mà bán luôn rồi?
Sở Ninh Dực vỗ vỗ tay con gái mình, chuyện này anh cũng hết cách rồi, dù sao thì vợ có làm gì anh cũng không có quyền lên tiếng.
Trong lúc nói chuyện, Sở Ninh Dực vào nhà vệ sinh, ngay sau đó Cố Tỉ Thành cũng đứng dậy theo.
Trước cửa nhà vệ sinh, lúc này không có ai vào đây, Cố Tỉ Thành dựa vào tường nhìn Sở Ninh Dực đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Sư phụ.” Cố Tỉ Thành thấp giọng nói.
Sở Ninh Dực khẽ đưa tay lên cắt ngang lời của Cố Tỉ Thành.
“Thật ra tôi không muốn giao con gái tôi cho cậu. Cậu là Báo Tuyết tiếp theo, những thứ cậu phải gánh vác trên vai tôi rõ hơn cậu rất nhiều. Khi đó tôi chọn trúng cậu, cậu còn nhớ cậu đã nói gì với tôi không?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
“Là một cái bóng của đất nước, tới nơi mà quân trang không thể vào được.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói, “Không màng tới sống chết của bản thân.”
“Vậy con gái tôi thì sao?” Sở Ninh Dực hỏi bằng một câu hỏi sắc bén.
Cố Tỉ Thành bỗng im bặt, khẽ cúi đầu.
Sở Ninh Dực không đợi anh nghĩ xong đã quay người định bỏ đi.
“Sư phụ, thầy có từng hối hận khi giữ cô lại bên mình không?” Cố Tỉ Thành bỗng ngẩng lên nhìn theo bóng lưng Sở Ninh Dực, hỏi: “Sư phụ có thể làm được, em cũng có thể làm được. Em sẽ tiếp tục bảo vệ tổ quốc của em, lại càng bảo vệ gia đình của em hơn.”
Sở Ninh Dực ngoảnh lại, nhìn chàng trai đứng cách mình không xa.
Mười năm trước, lúc ấy cậu ta vẫn chỉ là một thiếu niên được đứng trong hàng ngũ mười người được chọn. Cậu ta cũng nhìn anh bằng ánh mắt này, nói với anh rằng, nửa năm sau tôi sẽ gọi ngài một tiếng sư phụ.
Cố Tỉ Thành nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực, không hề có chút sợ sệt nào.
“Muốn được tôi thừa nhân, vậy lần này hãy giải quyết chuyện ở Rome đi, trả lại tự do cho con bé, sau đó hẵng đến nói với tôi chuyện cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé như thế nào.” Sở Ninh Dực nói xong lại quay người sải bước đi thẳng.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Ninh Dực rời đi, chuyện ở Rome?
Trả lại tự do cho cô ấy?
Những lời này là có ý gì?
Sở Ninh Dực vừa đi khỏi, Sở Lạc Nhất đã lén lút ở một bên chạy ra, cố tình hù một tiếng vào tai Cố Tỉ Thành. Thấy anh không bị giật mình, cô không nhịn được xì một tiếng: “Bị ba em dọa cho ngớ luôn rồi hả? Anh vừa gọi ba em là gì thế? Sư phụ?”
Cố Tỉ Thành dở khóc dở cười nhìn Sở Lạc Nhất, đưa tay xoa đầu cô: “Đứng cách xa như thế nghe thấy được những gì rồi?”
“Em biết ngay mà, đồ đệ của ba em không phải chỉ có mỗi ba của Niệm Niệm thôi sao? Sao giờ lại có thêm anh nữa rồi?” Sở Lạc Nhất nói: “Ba em có nói gì anh cũng đừng để trong lòng. Lúc nào ba cũng thích dọa người khác. Trước đây còn dọa ba nuôi em không ít lần nữa cơ.”
Cố Tỉ Thành khẽ gật rồi đưa cô quay lại, “Sao em lại ra đây?”
“Mẹ em với mẹ anh nói chuyện, làm gì đến phần của em đâu.” Sở Lạc Nhất nói tới đây lại nhón chân lên thì thầm vào tai anh: “Em sợ ba em bắt nạt anh.”
Bắt nạt rồi đấy.
Nhưng anh không thể nói ra được.
“Ba em bắt nạt anh làm gì? Ba bắt nạt anh không sợ sau này anh sẽ bắt nạt con gái ba sao?” Cố Tỉ Thành cười nói.
“Anh dám.” Sở Lạc Nhất hung hăng trừng anh một cái.
“Ha ha ha, không dám.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa ôm cô quay về, “Thật ra anh thấy đính hôn cũng không tồi, em nghĩ sao?”
...