...
Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh đi đến quầy hàng hỏi thông tin về chiếc váy cưới kia. Cô đưa tay níu lấy góc áo của anh: “Anh không cần phải tặng váy cưới cho cô ấy như vậy đâu! Như thế có khả năng Sở Húc Hiên sẽ hiểu lầm anh đấy!”
Sở Húc Ninh quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới nói: “Chúng ta đi chụp ảnh cưới!”
“Hả?” Sư Niệm ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang chẳng hiểu ra sao nhìn Sở Húc Ninh.
Sở Húc Ninh quẹt thẻ rồi bảo người bán hàng gói chiếc váy đó lại, hoàn toàn chẳng để tâm đến Sư Niệm đang ngu người mà dứt khoát kéo cô lôi ra ngoài.
Gần tiệm váy cưới là một studio chụp ảnh cưới. Sở Húc Ninh dẫn cô vào rồi giao cô cho chuyên viên trang điểm.
“Khoan đã...!!!” Cuối cùng Sư Niệm cũng tỉnh táo lại trước khi chụp ảnh cưới. Cô nhìn Sở Húc Ninh một cách không thể tin nổi: “Ý của anh là hai chúng ta đi chụp ảnh cưới?”
Kích động, hưng phấn và cả cảm giác muốn khóc xộc vào tận trái tim cô. Cô không dám mong ước những hạnh phúc xa vời như vậy, nhưng Sở Húc Ninh lại thực sự cho cô cảm giác hạnh phúc đó rồi.
Sở Húc Ninh nhướng mi, nói: “Người khác đều có, không thể để em thiệt thòi được!”
Sư Niệm nghe anh nói vậy thì đôi mắt hơi đỏ lên. Cô không dám nói gì nữa, chỉ sợ mình vừa lên tiếng sẽ lập tức bật khóc.
Lúc Sư Niệm đang trang điểm, Sở Húc Ninh cố ý gọi Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất đến làm phù dâu cùng phù rể. Chắc chắn anh sẽ không bao giờ gọi Tần Thiếu Bạch. Anh ta chính là tình địch số một của anh.
Chuyện chụp ảnh cưới này coi như là một sự bất ngờ Sở Húc Ninh dành cho Sư Niệm.
Những gì anh nợ cô, anh sẽ trả từng thứ một.
Sở Lạc Nhất thấy Sư Niệm hạnh phúc cũng coi như yên tâm. Nhìn hai người họ chụp ảnh cưới như vậy, Sở Lạc Nhất bèn quay sang nói với Cố Tỉ Thành: “Cảm giác cứ như em là bà mẹ già cuối cùng cũng nhìn thấy con gái mình được gả ra ngoài vậy.”
Cố Tỉ Thành bật cười một tiếng rồi xoa đầu cô, sau đó tiếp tục nhìn hai người đang chụp ảnh cưới: “Hay là hai chúng ta cũng chụp đi, chụp trước.”
“Em không muốn thế đâu!” Sở Lạc Nhất từ chối: “Nhỡ đâu có một ngày nào đó em đá anh thì sao?” Sở Lạc Nhất vừa mới cười cười nói xong thì đã bị Cố Tỉ Thành đập cho một cái vào gáy.
Bộ dạng cười tít cả mắt của Sở Lạc Nhất khiến người ta cảm thấy hơi gợi đòn, thế nhưng Cố Tỉ Thành cũng không ép cô. Dù sao những chuyện chụp ảnh cưới thế này vẫn nên chụp lúc trước khi kết hôn thì hay hơn. Sở Húc Ninh và Sư Niệm là mấy kẻ ngoại lệ nên không cần bắt chước bọn họ.
Chụp ảnh cưới tốn mất cả một ngày, Sư Niệm vừa mệt vừa đau chân, sắc mặt của Sở Húc Ninh thì đen đến mức có thể đi đóng vai bao công luôn được. Người vui vẻ nhất chính là Sở Lạc Nhất vẫn đứng một bên híp mắt xem trò vui, khiến người ta có cảm giác muốn cho cô ăn đòn.
“Em trưng ra cái vẻ như thể em đang gả con gái đi như thế là sao hả?” Sư Niệm nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất rồi hung hăng nói.
“Nhà em có con gái mới lớn, cái cảm giác này chị không hiểu đâu, không hiểu đâu.” Sở Lạc Nhất híp mắt vừa cười vừa nói, cứ như thể cô thật sự là một người lớn trong nhà. Cuối cùng vẫn là Cố Tỉ Thành lôi Sở Lạc Nhất đi, nếu không anh sợ cô vợ nhỏ của mình sẽ bị ăn đòn mất.
Sư Niệm quả thật không ngờ rằng Sở Húc Ninh sẽ đưa cô tới chụp ảnh cưới, sự ghen tuông đối với Âu Dương Tử Huyên cũng dần dần biến mất không chút tăm hơi.
Dù sao cô cũng là người dễ thỏa mãn như vậy mà.
Chỉ là sau khi trở về, Sư Niệm phát hiện Sở Húc Ninh trở nên bận rộn hơn rất nhiều, ngay cả ảnh để in ra cũng là do cô tự chọn.
Sư Niệm cũng không bận tâm chuyện này. Dù sao hôm đó anh đã cùng cô chụp ảnh cưới rồi nên cứ để cho anh làm việc đi, chuyện còn lại một mình cô cũng có thể làm tốt.
Thế nhưng dạo gần đây Sư Niệm cảm thấy Sở Húc Ninh lại bận rộn một cách kỳ lạ.
...