...
Mặc Lộ Túc nghe giọng điệu của Tân Nhạc là biết chuyện đứa bé đã bức cô đến cùng rồi. Nói ra cũng tốt, chỉ có thể coi như Liễu Đường tự đưa đầu vào họng súng thôi. Dẫu sao cô ta cũng chẳng có chỗ nào đáng để người khác đồng tình.
“Chị... em sao có thể làm như thế?”
“Sao lại không thể hả? Liễu Đường, cô thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết, có phải là cô để mắt đến Mặc Lộ Túc rồi đúng không? Tôi như bây giờ chẳng phải là tốt lắm sao? Cứ để anh ấy nhìn thử xem rốt cuộc tôi là hạng người gì, nói không chừng lát nữa là anh ấy bỏ tôi rồi là cô có thể chiếm luôn chỗ đấy!” Tân Nhạc nói rồi cầm cái cốc trên bàn ném thẳng xuống dưới đất.
“AAA...” Liễu Đường thét lên một tiếng sợ hãi: “Chị! Chị điên rồi à?”
“Tôi điên rồi! Cô lập tức cút khỏi nhà tôi ngay đi! Liễu Đường, con mẹ nó tôi nói cho cô biết, Mặc Lộ Túc là người đàn ông của tôi! Cô đừng hòng mơ tưởng đến anh ấy. Cô ham muốn anh ấy chính là sự sỉ nhục đối với anh ấy!” Tân Nhạc lớn tiếng gào thét, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Liễu Đường.
Mà Liễu Đường chỉ cảm thấy không tin nổi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Tân Nhạc nổi giận, hơn nữa còn cực kỳ đáng sợ.
“Cút đi!!!” Tân Nhạc nói rồi lại tiếp tục ném một cái cốc khác.
Liễu Đường hét toáng lên. Cô ta hùng hùng hổ hổ như người điên xộc vào lấy túi của mình rồi chạy biến ra ngoài.
Tân Nhạc ngồi xổm xuống dưới đất, tự ôm lấy mình mà bật khóc nức nở. Mặc Lộ Túc đi qua. Anh cũng ngồi xổm xuống rồi ôm lấy bả vai của cô. Anh biết nếu không phải đã đến mức không thể chịu nổi thì cô sẽ không làm như vậy.
Mẹ Tân cũng tức giận, bà nhìn thẳng về phía ba Tân Nhạc, nói: “Nếu chị của anh còn dám bước chân vào cái nhà này, tới lần nào em đuổi lần đấy, chuyện quái gì thế này chứ.”
Ba Tân cũng thở dài nhìn vợ mình tức giận đi vào bếp.
Tân Nhạc nhanh chóng đưa tay gạt nước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn ba mình một cách áy náy cùng đau lòng, sau đó đứng dậy vừa lau nước mắt vừa nói: “Ba, con không sao đâu! Sau hôm nay nhà chúng ta coi như lật mặt với nhà bác luôn rồi.”
Ba Tân Nhạc thở dài, ông cũng đâu thể vì tình chị em mà khiến con gái của mình bị người ta khinh rẻ được đúng không nào?
Ba Tân Nhạc đưa tay ra, nắm lấy bả vai của con gái mình: “Con không phải chịu thiệt thòi là tốt rồi.” Ba Tân Nhạc đang nói thì lại nghe được tiếng mở cửa.
Tân Dương về nhà ăn cơm trưa liền thấy một đống lộn xộn trên mặt đất. Cậu ui chao một tiếng rồi nói: “Con vừa mới thấy Liễu Đường thở phì phò rời đi, mẹ, mẹ đập cốc đấy à?”
“Chị con đấy!” Mẹ Tân vừa nấu cơm vừa nói.
“Nên làm vậy từ lâu rồi mới phải! Chị, nhìn ánh mắt cô ta nhìn anh rể của em đấy, chỉ hận không thể nuốt sống anh rể luôn cho rồi.” Tân Dương chậc lưỡi nói.
Mặc Lộ Túc không lên tiếng, trong đầu anh lúc này chỉ có đúng một câu nói của Tân Nhạc: Mặc Lộ Túc là người đàn ông của tôi, con mẹ nó cô đừng hòng mơ tưởng.
Một câu như vậy cứ như được bấm tự động phát mà tua đi tua lại trong đầu anh.
Mặc Lộ Túc là người đàn ông của tôi!
Một câu nói ích kỷ như vậy sao lại khiến người nghe cảm thấy... sướng như thế chứ!
Mặc Lộ Túc chưa bao giờ có cảm giác bản thân mình thuộc về một ai đó, nhưng hiện tại anh cấp thiết muốn biết rằng anh thuộc về người nào. Cho nên Mặc Lộ Túc không kịp đợi Tân Nhạc nói cái gì với Tân Dương mà đã lập tức kéo cô quay về phòng.
“Em... ôi...” Lời của Tân Nhạc còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị Mặc Lộ Túc hung hăng đè lên cánh cửa rồi hôn xuống.
Đây là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc chủ động hôn cô từ sau khi cô xuất viện, một nụ hôn không phải vì uống thuốc mà chỉ đơn giản là một nụ hôn.
Mặc Lộ Túc hôn rất vội vàng, thậm chí còn khiến khóe môi và hàm răng của cô bị đụng vào đau đớn.
“Ôi...” Tân Nhạc giãy giụa, thế nhưng cả người đã bị anh kiềm chế.
Mãi đến khi Tân Nhạc không hít thở nổi nữa, Mặc Lộ Túc mới buông cô ra. Nhưng trán vẫn kề sát trán của cô, nói: “Nói lại câu em vừa nói một lần nữa đi.” Anh thấp giọng nói, giọng điệu lại giống như đang cầu xin cô vậy.
...