Chương 2524: Bà sở mượn rượu làm càn [7]


...

Thế nên mới nói, không ai có được khả năng này, trừ cô vợ như cục nợ bảo bối nhà anh ra.

Sở Ninh Dực dỗ cô vợ như cục nợ bảo bối nhà mình ngủ say, sau đó mới đi ra ngoài. Nhưng anh vừa cất bước, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Sở Ninh Dực đưa tay mò lấy điện thoại, nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, hơi nhíu mày, ba vợ anh tính giờ giỏi quá đấy.

Sở Ninh Dực vừa nhận cuộc gọi vừa đi ra ngoài.

“Chắc cũng ngủ rồi nhỉ.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực ngoảnh đầu nhìn cô vợ đang ngủ say như chết của mình. Anh thật sự rất muốn nói, ba vợ à ba tính toán giỏi thật đấy.

“Vừa ngủ rồi ạ, lát nữa thím Vu sẽ qua đây. Khi nào thím Vu đến con sẽ qua đón bọn trẻ. Bao giờ ba đi?” Nếu như không có con trai út của anh ở đó, có lẽ anh sẽ nhờ ba vợ mình đưa chúng về luôn, tiếc rằng con trai anh đến xe của ông ngoại cũng không chịu ngồi.

“Chiều nay, cũng không gấp, chắc tối qua nó quậy con thảm hại lắm hả?” Thủy Mặc Vân lại hỏi.

Sở Ninh Dực sờ trán, đâu chỉ thảm hại, phải nói là khủng bố mới đúng, “Cô ấy, trước kia cũng quậy như vậy sao ạ?”

“Ba và mẹ nó căn bản không cho nó uống rượu. Lần trước nó uống say sau khi đầy tháng Tiểu Bảo Bối, điên điên khùng khùng cả một đêm, ngủ suốt ba ngày.” Thủy Mặc Vân thở dài, “Hồi nhỏ nó uống trộm rượu của ông nội, uống đúng một hớp mà phá ba và mẹ nó suốt một đêm, có điều nó ngủ dậy thì không sao hết, chẳng nhớ gì nữa cả.”

Tửu lượng cái kiểu này chắc là không ai giống nổi.

Sở Ninh Dực nói thêm vài câu với ba vợ, sau đó ngắt điện thoại, nấu một nồi cháo chờ thím Vu qua. Ban nãy anh cho cô uống nước, chứng tỏ rằng cô vẫn uống được, cho nên ngủ ba ngày thì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể không ăn.

***

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu khắp căn phòng.

Tân Nhạc tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cô đưa tay vỗ đầu vài cái, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng ngay sau đó, tất cả động tác liền dừng lại.

Đây là...

Nhà của Mặc Lộ Túc?

Tân Nhạc hơi quay đầu sang, trên bàn đặt tấm ảnh của cô. Nhìn xung quanh, cả căn phòng vẫn còn nguyên dáng vẻ khi cô đi. Tân Nhạc vô thức quay ngoảnh đầu lại, tấm ảnh duy nhất chụp khi kết hôn vẫn treo trên đầu giường, như thể cô chưa từng rời đi, nơi này vẫn là nhà của cô.

Tân Nhạc lắc lắc đầu, sao đến bây giờ cô vẫn còn vọng tưởng.

“Ai da, con nhỏ này đã lén uống rượu thì chớ, đến bây giờ vẫn chưa chịu dậy, để cô vào xem sao.”

...

Mẹ?

Tân Nhạc nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn căn phòng đầy dấu tích của mình. Không cần nghĩ gì thêm, trước khi mẹ cô vào, cô để chân trần nhảy xuống đất, nhanh chóng mở cửa phòng, chui ra rồi đóng sập lại.

Tân Nhạc mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu, đây là bộ đồ cô mua sau khi kết hôn với Mặc Lộ Túc, cho nên khi rời đi cô không mang nó theo.

Nhưng mà, ai đã thay đồ ngủ cho cô?

Mặc... Lộ Túc sao?

Tân Nhạc bối rối tựa vào cửa. Mặc Lộ Túc đang rót nước cho ba mẹ Tân Nhạc quay đầu nhìn Tân Nhạc chốt chặt cửa không chịu cho mẹ Tân Nhạc đi vào, trong ánh mắt không giấu được vài phần hụt hẫng. Anh đoán chắc cô sợ để mẹ nhìn thấy tấm ảnh.

“Cô chú uống chút nước đi ạ.” Mặc Lộ Túc mở lời.

Mẹ Tân Nhạc nhìn chằm chằm vào con gái, “Bảo con về nhà nghỉ ngơi, ai bảo con đi uống rượu hả, không biết em trai con đang nằm viện à? Nếu không có Viện trưởng Mặc đi ngang qua chắc giờ này con bị quét vào thùng rác rồi đấy.” Mẹ Tân nhạc nói rồi kéo tai con gái đi ra phòng khách.

Ba Tân Nhạc hơi nheo mắt lại, ánh mắt ông đặt trên bộ đồ con gái đang mặc, lại vô thức hướng về giá để giày ngoài cửa, trên đó rõ ràng có đôi giày của phụ nữ.

...