Chương 2910: Một bước ngoặt [9]


...

[Lạc Thần: Để em kể cho anh một chuyện cười, nghe nói một tội phạm quốc tế chạy đến doanh trại bộ đội để ăn trộm súng ống đạn dược. Anh đoán thử xem sau đó kết quả thế nào?]

Cố Tỉ Thành đọc những lời này xong liền dừng một chút, chắc là cô đang nói đến chuyện tối nay.

Nhưng mà tội phạm quốc tế?

Không thể có chuyện đó được, tên kia nhìn kiểu gì cũng chỉ giống một tên tay sai mà thôi.

[......: Không lấy được vũ khí, còn người thì chạy rồi.]

[Lạc Thần: Chúc mừng anh.]

[Lạc Thần: Đáp sai rồi.]

[Lạc Thần: Có ngạc nhiên không, bất ngờ không, vui không?]

[......: Em chắc chắn đó là tội phạm quốc tế?]

[Lạc Thần: Chắc chắn mà, nể tình mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta nên em mới nói cho anh biết đấy, đằng nào anh cũng là lính, biết kỷ luật.]

[......: Chẳng phải em sắp đá anh để đi đè anh đẹp trai ra ấy ấy rồi sao?]

[Lạc Thần: Thì vẫn chưa ấy ấy được đó thôi? Khi nào ấy được em sẽ đá anh ngay.]

[Lạc Thần: Chủ yếu là em vừa gọi điện cho ba của em. Ba nói có một tội phạm quốc tế quan trọng trốn thoát. Ba em nghĩ tên đó qua bên này trộm vũ khí nhưng không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy, cũng chẳng phải hạng ghê gớm gì nhỉ.]

Cố Tỉ Thành chăm chú nhìn hàng chữ trên màn hình di động.

Sở Lạc Nhất không đợi được câu trả lời liền hung hăng bỏ lại một câu sớm muộn gì cũng bỏ anh, sau đó quăng điện thoại định đi ngủ.

Quả thật Cố Tỉ Thành không có thời gian để để ý đến cô thật, lúc này anh đã bỏ di động xuống sang văn phòng của Sở Húc Ninh ở cách vách rồi.

“Lão Sở, liên lạc với thành phố A bên kia một chút đi, hình như bọn họ hiểu lầm một chuyện rồi.” Cố Tỉ Thành đẩy cửa vào, nói.

“Cái gì cơ?” Sở Húc Ninh vẫn còn đang xử lý vấn đề của kẻ vừa rồi.

“Tối hôm nay thành phố A có một tội phạm quốc tế trốn thoát, có vẻ họ hiểu lầm người chúng ta bắt được hôm nay chính là tên đó. Nhưng người kia rõ ràng chẳng liên quan gì đến tội phạm quốc tế cả. Tôi sợ thành phố A hiểu nhầm sẽ lơi lỏng đề phòng, nếu như vậy...” Hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Chỉ có thể nói, chuyện lộ hình ảnh doanh trại lần này đã cho người kia một cái cớ để lợi dụng, một cơ hội dương Đông kích Tây.

Sở Húc Ninh dừng một chút, hỏi: “Là ai nói cho cậu biết?”

“Sở Lạc Nhất.”

Sở Húc Ninh chộp lấy điện thoại di động, gọi thẳng đến dãy số của Sở Ninh Dực. Tội phạm mà Sở Ninh Dực nắm trong tay không phải là kiểu tội phạm chỉ cần mấy người bọn họ là có thể bắt được.

Hơn nữa tên tội phạm này dù đã tóm được, kể cả có là Sở Ninh Dực cũng chưa chắc đã nắm chắc được phần thắng.

“Chú Hai, là cháu, Húc Ninh đây ạ.” Sở Húc Ninh kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt.

“Dáng vẻ thế nào.” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Rất xấu, trên cổ có nốt ruồi đen.” Sở Húc Ninh nói xong liền nghe thấy người ở đầu bên kia thấp giọng mắng một tiếng.

“Lạc Ninh, bây giờ con lập tức đến chỗ Sư Niệm, đồng thời liên hệ với Sư Hạ Dường để... tút tút...”

Di động bị tắt, Sở Húc Ninh vẫn giữ nguyên động tác của mình. Sở Ninh Dực nói: Lập tức đến chỗ của Sư Niệm.

Cho nên người mà tên tội phạm kia muốn trả thù chính là... Sư Hạ Dương?

Sư Hạ Dương!

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.

“Kẻ thù cũ của Sư Hạ Dương vượt ngục rồi.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

“Vậy có phải là Sư Niệm sẽ gặp nguy hiểm không?” Cố Tỉ Thành lập tức phản xạ nói: “Vậy anh còn đứng đây làm gì hả? Chờ người chết rồi mới chạy đến sao?”

Cố Tỉ Thành vừa mới dứt lời, Sở Húc Ninh đã vội vã lao ra ngoài.

Chết...

Một chữ này dứt khoát đè gãy cọng rơm cuối cùng của anh.

Sao Sư Niệm có thể chết được?

Cô ấy không thể chết được!

Tuyệt đối không thể!

Cố Tỉ Thành ngoảnh lại nhìn cánh cửa vẫn còn đung đưa, sớm thì không làm đi? Giờ mới biết cuống à?

Quả nhiên, đàn ông còn lắm chuyện hơn cả đàn bà nữa, nhìn anh đây này, đã bắt được rồi thì chết cũng không buông tay.

Chỉ có điều chuyện của thành phố A chắc cũng chẳng có chỗ cho anh nhúng tay vào.

Chỉ tiếc cho Thủ trưởng Miêu, quả này chắc xong đời rồi, chuyện này vốn cũng không cần phải làm lớn lên như thế, nhưng tiếc là một chiêu điệu hổ ly sơn này đã hại cả ông ta luôn rồi.

...