...
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên, Ảnh đế trong truyền thuyết chỉ cần nghe đến ba chữ Kiều Nhã Nguyễn thì lập tức biến thành người khác ngay.
Sở Ninh Dực cũng chẳng phải kiểu người lắm chuyện, cho nên mặc dù hiện giờ anh biết Kiều Nhã Nguyễn hận Phong Phong đến mức nào thì anh cũng không nói toạc ra. Dù sao đây cũng là việc của người khác, còn người mà anh quan tâm thì chỉ có một mình Thủy An Lạc mà thôi.
Sáu giờ chiều, Sở Ninh Dực gọi điện nói anh đang ở ngoài bệnh viện chờ hai người.
Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc rồi nhìn ai kia vẫn cắm đầu chơi game: “Mày chém cái acc cấp mười đó cả buổi chiều rồi đấy, mày không thấy chán sao?”
Kiều Nhã Nguyễn đăng xuất rồi tắt máy, sau đó hừ hừ một tiếng.
Thủy An Lạc quyết định im miệng, chỉ cần người Kiều Nhã Nguyễn chém không phải là cô, còn muốn chém ai cứ việc chém.
“Tao bảo này, mày với mẹ chồng mày cãi nhau thì Sở Ninh Dực bênh ai?”
“Bênh tao.” Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Nhưng mà tao với mẹ chồng tao không cãi nhau, mà là mẹ chồng tao sẽ trực tiếp dùng ánh mắt giết chết tao trong vòng một giây.” Câu thứ hai của Thủy An Lạc càng thực tế hơn.
Cho nên, anh Sở giúp cô là vì thương hại cô quá nhỏ và quá yếu thôi.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cô đã quên mất cái thuộc tính thiếu ngược này của Thủy An Lạc, đáng ra cô không nên hỏi câu này mới phải.
“Mày coi bà ta thành mẹ chồng mà xử lý sao? Xem ra Phong điên cũng không hẳn hết hy vọng nhỉ?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, lúc đi tới bên cạnh xe thì cửa xe tự động mở cửa băng ghế sau.
Kiều Nhã Nguyễn cũng tự giác, cô biết Sở tổng sẽ ngồi băng ghế sau, cho nên cô cũng không ngốc đến mức đi làm kỳ đà.
“Má, từ khi anh ta đứng nhìn tao với mẹ anh ta cãi nhau mà chẳng nói một câu nào, thì anh ta đã bị đá ra khỏi cuộc đời của tao luôn rồi!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mở cửa ngồi lên xe, sau đó cúi đầu cài dây an toàn.
Thủy An Lạc ngẩng đầu định nói gì đó. Thế nhưng vừa ngẩng đầu thì cô lập tức ngây cả người. Cô nhìn thấy cái gì thế này?
Người đang ngồi ở ghế lái không phải là chú Sở.
“Còn nữa, không nói đến chuyện khác, chỉ là anh ta...” Kiều Nhã Nguyễn đang định quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, thế nhưng vừa mới nghiêng một cái đã thấy cái người đang ngồi ở ghế lái.
Người đàn ông mặc bộ vest bó sát người kia, trên trán quấn kín băng vải, trong xe còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, gương mặt đẹp trai dù hơi tát nhợt, nhưng vẫn không khiến hào quang của anh ta giảm bớt, mười ngón tay thon dài gác trên vô lăng, trên mu bàn tay trắng nõn hơi hơi gợn lên gân xanh.
Chú Sở đi phẫu thuật thẩm mỹ từ bao giờ thế?
Thủy An Lạc cúi đầu sờ sờ mũi mình. Trời đất chứng giám, cô thật sự không hề biết Phong Phong sẽ đến, vừa rồi cô cũng tưởng chú Sở lái xe.
Sở Ninh Dực bình tĩnh cầm danh sách thực đơn trong tay xem xét, cái này là bản khách sạn gửi đến cho anh xem trước.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại rồi dùng ánh mắt căm hận trừng Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc vội làm một động tác khóa miệng của mình lại, cái đầu thì lắc lắc tỏ ý mình hoàn toàn vô tội.
“Là anh ta cái gì?” Phong Phong đột nhiên nói.
Những lời mà Kiều Nhã Nguyễn nói vừa rồi anh đều nghe thấy cả, cái gì gọi là bị đá khỏi cuộc đời của cô?
Cô nghĩ cũng hay quá rồi đấy.
Thủy An Lạc âm thầm nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực bình thản lật thực đơn rồi hờ hững ném một câu: “Lái xe đi! Thời gian hẹn là bảy giờ, đến muộn không tốt.”
Quả nhiên, luận về bình tĩnh thì người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của anh Sở, nhìn người ta mà xem, hoàn toàn không coi việc này là gì.
Lại còn đến muộn không tốt?
Ai dám nói anh đến muộn không tốt, mà kể cả anh có đến muộn thật thì người ta cũng chỉ dám nói: Thật ngại quá, chúng tôi tới sớm thôi!
“Em nhìn anh làm gì?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Thủy An Lạc: “...”
Hỏi trực tiếp như vậy khiến cô lúng túng quá rồi đấy!
...