...
Một câu nói của mẹ Tân khiến Tân Nhạc không biết nói gì nữa cả.
Hiểu rõ gốc gác đáng tin cậy, Tân Nhạc hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên sự tự giễu, không thể không nói là mẹ của cô nói đúng, quả thực cô cần tìm một người đáng tin cậy.
Khi người kia nói kết hôn đi khiến cô vô cùng vui mừng, hoàn toàn không để bụng chuyện không có hôn lễ, không để bụng chuyện không một ai biết chuyện, thậm chí còn vì anh không thích phiền phức nên cô cũng chẳng nói với người nhà, làm vậy là để người nhà của cô tới phiền anh ấy.
Nhưng kết quả thì sao?
Người thua cuộc đến thảm hại chính là cô.
Tân Nhạc hít sâu một hơi rồi nói: “Con biết rồi, con sẽ không thay đổi thời gian đâu.”
Người đi sau lưng hô hấp nặng nề hơn vài phần, thậm chí còn mơ hồ xen lẫn cả sự tức giận.
Nhưng dù là vậy thì có liên quan gì đến cô đâu?
“Thế không phải là được rồi sao, mẹ nói cho con biết này, cậu Tiểu Thương này tốt lắm, quan trọng là cậu ta không ngại quá khứ của con, mẹ đã bảo chú của con cho cậu ta phương thức liên lạc của con rồi, cái gì mà QQ mà tụi trẻ các con hay chơi rồi wechat gì gì đó ấy.”
Tân Nhạc: “...”
Mẹ thân yêu, mẹ đây là đang gả con gái đi hay là muốn bán con gái đi thế hả?
“Tít tít...” Không đợi Tân Nhạc hỏi ra câu hỏi này thì đột nhiên trong di động vang lên một âm thanh nhắc nhở, Tân Nhạc vội vàng nói: “Mẹ, con có tin nhắn nên cúp máy trước đây, cuối tuần con sẽ về nhà, thời gian không thay đổi, cái này tự con sẽ liên hệ với anh Thương.”
Mẹ Tân vui vẻ cúp máy, con gái đã thông suốt thì sao bà có thể không vui được?
Tân Nhạc hít sâu một hơi rồi cúi đầu nhìn tin nhắn đến trong điện thoai, quả nhiên là thông báo cái người tên Thương kia thêm cô làm bạn.
Mặc Lộ Túc vẫn đứng đằng sau Tân Nhạc, có điều sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi.
Về nhà xem mắt, ông chủ ngân hàng, công tác ổn định?
Cô đi xem mắt cũng sớm thật đấy, bọn họ ly hôn còn chưa được nửa năm!
Tân Vui đồng ý kết bạn trên wechat với Thương Huy, cảm giác cái tên này có chút quen thuộc, ngay khi Tân Nhạc còn đang mải nghĩ thì Thương Huy đã gửi tới một tin nhắn xác nhận.
[Thương Huy: Lâu rồi không gặp, thánh học cùng bàn.]
Tân Nhạc nhìn tin nhắn đến, nhất thời không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.
Đối tượng hẹn hò mà mẹ cô tìm cho cô lại là bạn cùng bàn năm xưa của cô!
Trên thế giới này có chuyện nào lúng túng hơn chuyện này nữa không hả?
Tân Nhạc đưa tay che mặt mình, mất mặt, mất mặt quá đi mất!
Mặc Lộ Túc vẫn chú ý quan sát tới từng động tác của cô, ngay lúc sắc mặt của Tân Nhạc thay đổi anh liền dứt khoát đi tới: “Tân Nhạc, chúng ta cần nói chuyện!”
Tân Nhạc khẽ cứng người lại, bàn tay đang che mặt cũng từ từ hạ xuống, vẻ lúng túng cũng lập tức biến mất mà thay vào đó là một khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tân Nhạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc đứng sau mình: “Bác sĩ Mặc có việc gì thế?”
Thái độ nói chuyện của cô vô cùng lạnh lùng.
Không phải, đây còn chẳng thể coi là nói chuyện lạnh lùng được, dù sao dù lạnh lùng cũng được coi là một loại thái độ, thế nhưng đối với anh thì chỉ giống như một người hoàn toàn xa lạ.
Loại cảm giác này khiến Mặc Lộ Túc rất khó chịu.
Trong nửa năm nay có trời mới biết anh đã phải trải qua những cái gì?.
Khi về nhà đã không còn ngọn đèn thắp sáng vì mình, trong nhà đã không còn ai dịu dàng nói với mình là: Anh về rồi à, cơm tối cũng vừa xong, nhanh rửa tay rồi ăn cơm đi.
Lúc tăng ca cũng không còn người đưa cơm cho mình.
Lúc trực đêm cũng chẳng còn một phần ăn khuya cùng một tờ giấy nhắn bảo anh phải chú ý nghỉ ngơi đặt trên bàn.
Kết hôn một năm, Tân Nhạc đã dùng một cách nhẹ nhàng như vậy để ngấm dần vào cuộc sống của anh.
Ly hôn nửa năm, cô rời đi một cách phóng khoáng còn người chịu khổ sở lại là anh.
“Tân Nhạc! Chúng ta chỉ vừa mới ly hôn mà em đã vội vàng tìm người mới như vậy sao?” Mặc Lộ Túc nói, giọng nói cực kì khó chịu.
...