Chương 2422: Đừng lãng phí công sức nữa [4]


...

Lúc này Thương Huy đang bưng bát nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Cậu điếc hả?”

“Điếc cái đầu cậu ấy! Mà cũng đúng thôi, gả cho người cặn bã như cậu thì chẳng thà gả cho người khác còn hơn!” Tân Nhạc cười khẩy.

“Này, đừng có công kích nhau nha!” Thương Huy nói rồi nhìn đồng hồ: “Cậu cũng biết chồng của cô ấy đấy, là lớp trưởng của lớp chúng ta!”

Tân Nhạc: “...”

“Sau lần trở về này thì tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cuộc đời rồi đấy!” Tân Nhạc nói rồi cầm túi xách của mình đứng dậy. Cô vừa mới đứng dậy lại bất ngờ thấy Mặc Lộ Túc đang ngồi cách vách.

Tân Nhạc hơi cứng người lại một chút, tại sao anh ấy lại ở đây?

Thế có nghĩa là những gì bọn họ nói từ nãy tới giờ anh ấy đều đã nghe thấy hết rồi à?

Tân Nhạc nhớ lại một chút thấy có vẻ cô cũng không nói sai cái gì, nghĩ như vậy nên cô cũng chẳng tiếp tục lo lắng nữa mà lôi kéo Thương Huy đứng dậy: “Đi, đi xem phim nào, lâu lắm rồi tôi chưa được xem phim ở rạp rồi đấy.”

“Ôi trời ơi, bé gái này đáng thương quá đi, đã không được đi ăn hàng rồi còn không được đi xem phim luôn hả, chậc chậc chậc...” Giọng của Thương Huy rất lớn, dường như đang cố ý nói cho người khác nghe.

Tân Nhạc giơ tay muốn đánh anh ta. Thương Huy lập tức ôm đầu chạy trước, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một đôi yêu nhau đang đùa giỡn.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai nắm tay của mình, bên tai anh vẫn vang vọng tiếng nói của cô, tiếng cười duyên dáng của cô.

Trước khi chiếu phim, Tân Nhạc ngồi chờ bên ngoài liền đá Thương Huy một cái: “Đi mua bỏng đi, cỡ lớn, mua cả coca nữa, cốc to có đá!”

Thương Huy đứng dậy rồi dùng tay đè đầu của cô xuống: “Cũng chỉ có cậu mới dám bắt thánh học tôi đây làm mấy việc đó thôi!”

Thương Huy đưa vé xem phim cho cô rồi đi qua một bên mua bỏng và coca.

Chỉ có điều Thương Huy vừa mới đi không được bao lâu thì Mặc Lộ Túc đã tới, tay anh ta cầm một ly nước rồi đưa nó cho Tân Nhạc.

Tân Nhạc hơi dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sức khỏe của em không tốt, không được uống lạnh!” Mặc Lộ Túc nói, cánh tay vẫn đưa ra chờ cô nhận lấy.

Thế nhưng Tân Nhạc lại không cầm, chỉ đơn giản nhìn anh ta như vậy.

Anh đang làm gì đây?

Đúng là một đứa cháu ngoan, vì bà ngoại của mình là không tiếc bất cứ giá nào để lấy lòng cô.

“Bác sĩ Mặc, trên đời này có rất nhiều con gái, bà ngoại anh cũng chẳng yêu thích gì tôi cho nên anh không cần phải làm như vậy đâu!” Tân Nhạc lý trí nói, cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa cùng người đàn ông này nữa.

Thương Huy ôm bỏng và một ly trà sữa, thấy hai người họ thì bước tới: “Bỏng của em này, coca quá lạnh mà cô cũng nói em mới mất một đứa bé cho nên sức khỏe không tốt, thế nên uống ít đồ lạnh thôi, anh mua trà sữa cho em này, vào thôi.”

Tân Nhạc gật đầu rồi đứng dậy đi vào cùng với Thương Huy, coi như không hề trông thấy người đàn ông đứng sau vẫn đứng đờ ra đó.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn ly nước trong tay mình, anh đã cố tình chạy đi mua, còn cố giữ ấm. Bản thận Mặc Lộ Túc cũng không biết tại sao mình phải làm chuyện như vậy, thế nhưng anh đã làm.

Nhưng người phụ nữ kia cũng chẳng cần anh làm như vậy.

Còn ba phút nữa là bộ phim bắt đầu, trong phòng chiếu phim hơi tối.

Tân Nhạc ôm ly trà sữa ngồi xuống, ly nước thì ấm nhưng trái tim cô lại lạnh lẽo.

Biết rõ rằng cô không thể quên anh được, vậy tại sao anh lại còn đối xử với cô như vậy?

Thương Huy thấy Tân Nhạc ngồi ngẩn ra lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc đang ngồi ở hàng ghế sau cùng, “Anh ta cũng đang ở đây.”

“Có liên quan gì đến tôi đâu chứ?” Tân Nhạc cười lạnh một tiếng rồi đeo kính 3D lên dù cho bộ phim còn chưa bắt đầu. Cô đeo nó lên để che đi viền mắt đang đỏ lên của mình.

Thương Huy nhìn động tác của cô thì chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Đây là phim 2D, không cần đeo kính đâu.”

...