...
Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành đang thở hổn hển, ngực phập phồng bất quy tắc, hai bàn tay đang nắm lấy cánh tay của cô cứng rắn như thép, đó chính là biểu hiện của việc anh đang căng thẳng.
Sở Lạc Nhất nghĩ người này giận thật rồi, hơn nữa còn là cực kỳ cực kỳ tức giận.
“Nhưng mà em không xuống thì anh ta chết ngắc rồi ấy?” Mấy con rắn độc kia sẽ không nể mặt gì anh ta đâu.
“Em nghĩ em tự đặt tên mình là Lạc Thần thì em thành thần thật luôn đấy hả?” Cố Tỉ Thành tức tối nói.
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, thò cái ngón tay bé xíu của mình ra chỉ vào hơn mười con rắn độc đang thè lè lưỡi đứng túm tụm vào nhau cách đó không xa: “Nhìn đi, em là thần thật đấy, anh phải tin em.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Bên trên quăng dây thừng xuống, Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua rồi bật cười: “Em không lên đâu, lão lữ đoàn trưởng gì đó kia chẳng phải đang mong em chết đấy sao? Em vừa lăn một cú như vậy đã sớm chết queo rồi, em dựa vào đâu mà lên chứ?”
Sở Lạc Nhất còn đang nén giận, kể cả cô không có thân phận đặc biệt gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ cứu người. Vậy nên dù tính theo kiểu nào thì thật ra lúc này cô cũng đã chết từ lâu rồi.
Lữ đoàn trưởng kia vì toan tính của riêng mình, nói là cho cô chút bài học nhưng lẽ nào ông ta chưa từng nghĩ cái bài học này của ông ta có thể chết người sao?
Sở Lạc Nhất này vốn là một người hẹp hòi, cho nên chuyện này chắc chắn không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Kiều Vi Nhã lo lắng: “Vết thương trên đùi của chị phải làm sao bây giờ?”
“Không chết được, dù sao thì chị cũng sẽ không lên đâu! Sĩ quan, nếu anh thật lòng cảm thấy có lỗi với tôi thì cứ coi như tôi trượt xuống rồi mất tích, cái này không khó đâu nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói.
Gã sĩ quan đã ở chỗ này mấy năm nên đương nhiên biết bên dưới sườn dốc này nguy hiểm cỡ nào, bình thường bọn họ đều đi đường vòng. Nếu vừa rồi không nhờ Sở Lạc Nhất kéo lại thì có lẽ hắn ta đang nằm chết dưới kia rồi.
Thế nên dù hắn rất ghen ghét với Sở Lạc Nhất nhưng cũng không phải loại người đi hãm hại người khác.
Sở Lạc Duy đứng bên trên, cầm đèn pin soi xuống người bên dưới: “Em thực sự không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao đâu, chỉ là chân đau thôi.” Sở Lạc Nhất cắn răng nói, lúc cúi đầu đã thấy Cố Tỉ Thành đang giúp cô băng bó lại miệng vết thương trên đùi.
Khóe miệng của Sở Lạc Nhất khẽ cong lên. Cô còn tưởng rằng người này muốn khuyên mình hay như thế nào chứ?
Như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ không cần cãi nhau vì chuyện này.
Sở Lạc Duy xác nhận được Sở Lạc Nhất không có việc gì liền tức giận nói: “Xuống núi!”
“Nhưng mà bên dưới có rắn độc...” Gã sĩ quan kia cuống cuồng nhắc nhở.
“Người cẩn thận phải là anh đấy! Chị ấy chính là tổ tông của ba cái thứ rắn độc đó rồi!” Kiều Vi Nhã bật cười nói, sau đó xoay mình, theo Sở Lạc Duy xuống núi tìm lão lữ đoàn trưởng kia tính sổ.
Đến khi mọi người rời đi hết, Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn người đàn ông đang xử lý vết thương cho mình: “Anh làm chậm chậm thôi, em đau.”
“Đáng đời.” Cố Tỉ Thành mắng, nhưng trong giọng nói đó lại nghe ra thương xót nhiều hơn.
Sở Lạc Nhất chấp nhận cái kiểu quan tâm kỳ quặc này, cũng giống như ba cô với mẹ cô vậy. Tuy rằng ba có cái miệng độc đến thế nhưng đồng thời cũng là người yêu mẹ cô nhất trên đời.
“Em nói này, sĩ quan Cố, sao anh lại biết em là Lạc Thần?” Sở Lạc Nhất cố ý cười híp mắt nói.
Tay của Cố Tỉ Thành hơi dừng lại một chút, cái này là anh chưa đánh đã khai rồi đúng không?
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành không chớp mắt, nhìn đôi bàn tay của anh hơi cứng đờ, lại nhìn anh bình tĩnh tiếp tục băng bó vết thương cho mình.
Chỉ là nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện.
“Sáu Chấm?” Sở Lạc Nhất cất tiếng gọi thăm dò.
Cố Tỉ Thành nhíu mày: “Sáu Chấm cái gì?”
“Đừng có giả vờ, em biết là anh rồi!” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói, sau đó đưa tay bóp cổ anh: “Còn lừa em, còn lừa em! Rõ ràng anh chính là Sáu Chấm mà!”
Cố Tỉ Thành bị cô lắc lắc vài cái, sau đó duỗi tay nắm lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất, tiếp đó cởi áo khoác của mình ra.
Sở Lạc Nhất quýnh lên ôm lấy lồng ngực của mình: “Sáu Chấm! Anh làm gì thế hả? Em là người rất giữ ý đấy nhé.”
...