...
Dường như cảm giác được điều gì đó, khi Mạch Thụy đang định quay đầu lại nhìn thì nghe thấy Diệp Ngữ Vi nói.
“Nếu cô An có thời gian thì có thể thử đi dã ngoại một lần, cô sẽ phát hiện ra sông núi thật sự trông như thế nào.” Diệp Ngữ Vi nói xong liền xoay người, đi xem những bức tranh khác.
Mạch Thụy quay đầu, thấy nhân viên trong triển lãm đang giới thiệu các bức họa. Cô ta không nhìn thấy Sở Lạc Nhất mới yên tâm đi theo Cố Ngữ Vi.
“Thật vậy sao? Nếu cô Cố đã nói như vậy thì khi có thời gian, tôi nhất định phải đi xem một chuyến.” Mạch Thụy nói với giọng lấy lòng. “Tôi nghe nói cô Cố đã hẹn với Summer, tại sao vẫn chưa thấy cô ta tới nhỉ?”
“Người trẻ tuổi bây giờ đều thích đến muộn.” Diệp Ngữ Vi vẫn nói bằng giọng đều đều như cũ.
Sở Lạc Nhất biết kho tranh nằm ở chỗ nào, nhưng trong hành lang của kho tranh có máy giám sát.
Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành đứng ở trong góc. Sở Lạc Nhất trịnh trọng vỗ lên vai anh, “Chàng trai trẻ, nhờ cả vào anh đấy.”
Sở Lạc Nhất nói rồi lấy từ trong túi xách của mình ra một cái đèn pin huỳnh quang. “Hai bức tranh kia chỉ cần nhìn một cái là anh sẽ nhận ra ngay. Ở đó có hai bức giống hệt nhau, anh dùng cái này chiếu lên bức tranh, bức nào có hình rồng trên tranh thì là của em, anh lấy bức còn lại ra đây.” Sở Lạc Nhất dặn dò.
Cố Tỉ Thành khẽ gật đầu, “Em ở chỗ này chờ anh.” Cố Tỉ Thành nói, anh ngẩng đầu nhìn camera giám sát trong hành lang, sau đó lấy điện thoại của mình ra ném chiếc camera quay ra ngoài, cùng lúc đó người anh cũng lăn tới, vừa vặn tiếp được chiếc điện thoại di động.
Sở Lạc Nhất nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Đại ca à, anh đang bày đặt ngầu lòi đấy hả!
Nhưng mà thật sự rất đẹp trai đó!
Cố Tỉ Thành tiến vào kho tranh, anh cẩn thận tránh né mấy camera giám sát trong kho, chẳng mấy chốc đã tìm thấy hai bức tranh sông núi bên dưới đại hồng thủy để chung một chỗ.
Cố Tỉ Thành đứng ở đó, trong lúc nhất thời thậm chí anh đã quên việc phải tránh né máy giám sát.
Nước sông cuồn cuộn, xác chết khắp nơi, bi tráng đến mức như thể cảnh tượng ngày hôm đó lại một lần nữa được tái hiện ngay trước mắt anh.
Trong trái tim của Sở Lạc Nhất có một thế giới rộng lớn hơn nhiều so với anh.
Gần như chỉ cần liếc mắt nhìn qua là anh có thể xác định bức tranh kia là của Sở Lạc Nhất, bức còn lại dù được vẽ giống y như đúc nhưng lại không có không khí hùng vĩ như của bức tranh kia.
Nhưng vì để cho chắc ăn, anh vẫn dùng cái đèn pin Sở Lạc Nhất đưa để soi lên bức tranh, rất nhanh, ở hình ảnh đất đá trôi bên dưới nổi lên một con rồng đang đi ngược dòng nước lũ.
Rồng?
Bàn tay Cố Tỉ Thành đột nhiên siết chặt.
[Trong thủy lao tối tăm dưới lòng đất, Cố Tỉ Thành đang đắm chìm trong vô vàn suy nghĩ hỗn loạn. Thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy là bức họa vẽ một con rồng ở phía bên trên vách tường, trông nó sinh động như thật, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay xuống.
“Đồ đệ của Báo Tuyết? Ha ha, Rome không phải là nơi chúng mày có thể đụng tới. Nơi này là nhà cũ của Long gia ở Rome, dù cho Báo Tuyết có tới thì cũng chẳng thể làm gì được bọn tao.” Tiếng nói tựa như ma quỷ của người đàn ông vang lên bên tai anh.
“Sư phụ tao còn ở đây thì nanh vuốt của chúng mày không thể lớn lên được, cũng không có khả năng vươn được vào trong nước chúng tao.” Cố Tỉ Thành cắn răng nói.
“Ha ha ha... Mày vẫn nên nghĩ kỹ xem bao giờ thì mình sẽ chết đi.”]
Cố Tỉ Thành đột nhiên lùi về phía sau một bước. Anh nhìn con rồng ở phía dưới bức tranh một lần nữa, chính là con rồng đó.
Tại sao cô ấy lại vẽ ra con rồng này?
Điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn thúc giục của Sở Lạc Nhất. Cố Tỉ Thành bỗng hoàn hồn, sau đó cầm bức tranh ra ngoài.
Nhìn thấy anh đi ra ngoài, Sở Lạc Nhất vội vàng vươn tay nhận lấy bức tranh. Cô đứng ở chỗ bậc thang nhìn kỹ bức tranh kia.
Người này bắt chước rất đúng chỗ, nếu chỉ nhìn sơ qua thì hai bức giống nhau như đúc. Nhưng đây có phải là bức tranh cho Sở Lạc Nhất vẽ hay không thì chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể nhận ra ngay. Cô có thể nhìn thấy được sắc thái phía trên bức tranh này hơi chênh lệch một chút xíu so với bức của cô.
...