...
Sư Niệm nắm chặt đũa, chờ anh lên tiếng.
Sở Húc Ninh ăn cơm xong buông đũa xuống, “Sau khi con với Niệm Niệm kết hôn vẫn chưa ăn cơm với ba vợ lần nào, con muốn mấy ngày tới nhà ta mời ba vợ ăn một bữa cơm.”
Sư Niệm ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Lăng Phong cũng không có ý kiến gì, “Chuyện nên làm, đáng ra chúng ta nên tới tận nơi xin cưới mới đúng. Niệm Niệm, ngày mai ba con có thời gian không?”
Lúc này Sư Niệm đang ngẩn ra vì câu nói của Sở Húc Ninh. Anh nói vậy liệu có phải ý là anh sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đúng không?
Cố Tiểu An thấy dáng vẻ này của Sư Niệm liền biết chắc mới đầu là Sư Niệm nhắc tới chuyện này nhưng Sở Húc Ninh không nói gì, cho nên con bé mới đau lòng như vậy. May mà con trai cô không tiếp tục phạm sai lầm nữa.
“Thế để sáng mai mẹ đi chuẩn bị một chút quà mang tới nhà thông gia nhé.” Cố Tiểu An vội nói.
“Mẹ, không cần đâu ạ, con...”
“Chuyện này không giống nhau à, lúc xin cưới không thể qua loa đại khái được, sính lễ cũng phải chuẩn bị chứ.” Cố Tiểu An cắt ngang lời Sư Niệm, cuối cùng cô cũng buông được hòn đá trong lòng xuống rồi, “Niệm Niệm, mai dì con có tới không?”
“Con vẫn chưa hỏi ạ, nếu dì con đang ở thành phố A thì con sẽ mời dì tới.” Sư Niệm khéo léo đáp.
“Đúng là phải mời chứ, con được dì con nuôi nấng, có thế nào cũng gần như là mẹ rồi.” Cố Tiểu An nói, còn muốn chuẩn bị cả quà cho Triệu Uyển Uyển nữa.
Nhắc đến chuyện Triệu Uyển Uyển cũng gần như là mẹ của cô, Sư Niệm cảm thấy thật ra Sở Húc Ninh cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, người hết thuốc chữa phải là ba cô kìa.
Tới tận bây giờ ba cô vẫn chưa quên được mẹ, không thấy được người bên cạnh mình.
Mà dì cô cũng bực mình lắm cơ, sao lại làm như cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất là ba cô thế chứ.
Sau bữa tối, Cố Tiểu An kéo Sư Niệm đi trò chuyện một lúc rồi mới thả cô về phòng. Sở Lăng Phong đi vào thấy vợ mình vui vẻ liền nói, “Lần này yên tâm rồi chứ gì?”
“Chứ sao nữa, nếu không con tim này của em có chết cũng không được yên, giờ thì tốt rồi, em có thể yên tâm giao Húc Ninh lại cho Niệm Niệm rồi. Tuy em không biết Niệm Niệm làm thế nào để gỡ được nút thắt trong lòng nó, nhưng ít nhất thì con trai em cũng chịu chấp nhận một người thân cận nhất ở bên nó rồi.” Cố Tiểu An nhìn chồng mình, như thể đã hoàn thành một chuyện lớn của cuộc đời.
Sư Niệm quay về phòng thì không thấy Sở Húc Ninh trong phòng ngủ, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Sư Niệm từ từ đi tới, dựa vào cửa cậy chữ hỷ được dán trên cửa.
Cố Tiểu An trước giờ vẫn luôn rất để tâm đến chuyện của họ. Tuy không có hôn lễ, nhưng mẹ chồng cô vẫn sửa sang lại căn phòng này giống như phòng tân hôn.
Có một người mẹ chồng như vậy, Sư Niệm thấy rất cảm kích. Mẹ chồng cô chưa từng làm khó cô, ngược lại còn luôn yêu thương cô như con gái ruột của mình.
“Có phải anh sẽ không ly hôn với em nữa đúng không.” Sư Niệm vừa cậy miếng giấy dán, vừa khẽ hỏi.
Tiếng nước bên trong nhỏ hơn một chút, chắc là anh nghe thấy rồi.
“Ừm.”
Chỉ một chữ, rất nhẹ, nhưng lại như trút bỏ được hòn đá lớn khỏi lòng cô. Cô ngẩng lên, vì mừng quá mà quên đi tất cả, đẩy luôn cửa vào, “Anh nói thật không? Anh thật sự...” Sư Niệm nói tới đây bỗng thấy anh đứng dưới vòi hoa sen, mọi âm thanh đều im bặt.
Tiếng nước nhảy hòa với tiếng vang của Sư Niệm văng vẳng trong phòng tắm.
Sư Niệm: “...”
Sở Húc Ninh khẽ nheo mắt, nhưng không hề che chắn người mình, đây là vợ anh, có gì chưa từng làm đâu, thế nên anh không hề để ý tới việc bị vợ mình nhìn thấy.
“Xin... em xin lỗi.” Mặt Sư Niệm đỏ bừng, tức tốc quay người định chạy, nhưng cổ tay đã bị ai kia kéo lại.
...