...
Thủy An Lạc biết rõ người gọi tới chắc chắn không phải Lâm Thiến Thần. Cô chưa bao giờ tin có ma quỷ cả, lại càng không tin chuyện người chết có thể sống lại.
Mà người kia cũng nói: Đúng là một con nhóc không biết nghe lời. Cô có muốn nghe giọng nói của Lâm Thiến Thần không?
Vậy nên đây chính là người lần trước đã gửi tin nhắn cho cô, chỉ vì cô không nghe lời cho nên lần này kẻ đó mới dùng số điện thoại của Lâm Thiến Thần gọi tới?
Nhưng tại sao người đó lại có được số điện thoại của Lâm Thiến Thần?
Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, bàn tay đang siết chặt từ từ thả lỏng ra. Cô nhất định phải giúp đàn anh tìm ra được sự thật. Sao cô có thể để người này lợi dụng mình kéo chân đàn anh được.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô hẳn nên làm việc mà mình nên làm đi!”
Thủy An Lạc khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt không còn vẻ sợ hãi nữa.
“Việc tôi nên làm chẳng phải là giúp đàn anh của tôi lôi được bà ra sao?” Thủy An Lạc cười lạnh. Người bên kia bỗng im bặt không lên tiếng.
“Sao nào? Không ngờ tôi sẽ nói như vậy đúng có không?” Giọng nói của Thủy An Lạc càng trở nên lạnh lùng hơn: “Đừng tưởng rằng ai cũng giống như mình. Tôi thừa nhận cái chết của Lâm Thiến Thần có liên quan tới tôi, nhưng tôi sẽ không vì chút áy náy trong lòng đó mà đi làm chuyện xấu đâu!”
“Ha ha ha... nói thì nghe hay lắm!”
“Bà yên tâm đi, chắc không lâu nữa bà sẽ phát hiện, tôi làm còn hay hơn nữa cơ!” Thủy An Lạc nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại, sau đó đặt lại nó lên trên bàn.
Chiếc di động đã hoàn toàn im lặng. Thủy An Lạc đứng yên tại chỗ cố gắng hít thở sâu, cuối cùng cô vẫn cầm theo di động ra khỏi phòng làm việc.
Nếu người Triệu Hạ nhớ nhung là Sở An Tâm thì trong thành phố này, nơi ông ấy có thể đi khẳng định là những nơi gắn với kỷ niệm lúc hai người họ bên nhau.
Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện, đầu tiên là chạy tới Hậu Hải. Ban ngày ở đây cũng không có nhiều người lắm. Thủy An Lạc cố gắng tìm kiếm trong đám người lác đác. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ hỏi những người đi đường xem họ có thấy một người đàn ông đeo túi vẽ hay một người họa sĩ vẽ tranh dạo đi ngang qua hay không.
Thế nhưng mọi người ai cũng đáp lại rằng tối cô hãy tới tìm, vì thường mấy người đó buổi tối mới tới đây.
Nhưng Thủy An Lạc sợ nếu chờ tới tối thì chắc ông ấy đã rời khỏi thành phố này rồi.
Người kia đã gọi điện thoại đe dọa cô, như vậy có lẽ bà ta cũng đã biết chuyện người họa sĩ kia còn sống. Đã vậy thì cô nhất định phải tìm thấy ông ấy trước những người đó.
Thủy An Lạc tìm khắp Hậu Hải, sau đó gọi điện cho Sở Ninh Dực hỏi mấy chỗ khác.
“Sao thế?” Sở Ninh Dực trả lời cô xong rồi mới lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc gọi xe để di chuyển tới một địa điểm khác: “Em nhận được một cú điện thoại. Ai đó đã dùng số điện thoại của Lâm Thiến Thần gọi cho em. Bà ta uy hiếp em phải ngăn cản đàn anh lại, có lẽ...”
Thủy An Lạc còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy phía đường ngược chiều có một người họa sĩ đang ngồi trên vỉa hè.
“Dừng xe, dừng xe!” Thủy An Lạc vội vàng nói rồi nhanh chóng trả tiền cho tài xế, sau đó chạy ngược lại phía sau.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người qua sĩ kia. Nhưng đúng lúc cô đi tới ngã tư thì lại gặp trúng đèn đỏ.
Sở Ninh Dực cau mày lắng nghe động tĩnh phía đầu dây bên kia. Sau đó anh đứng dậy cầm áo khoác của mình đi ra ngoài: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Ở hành lang ngay gần triển lãm tranh!” Thủy An Lạc vừa nói vừa lo lắng ngước nhìn đèn đỏ, đèn xanh vừa sáng lên đã vội vàng lao qua, thậm chí còn không kịp đi để ý những xe chuẩn bị rẽ.
“Thủy An Lạc, em nhìn xe cho anh!” Sở Ninh Dực nghe tiếng xe ồn ào truyền đến từ bên kia trầm giọng cảnh cáo.
Nhưng mà Thủy An Lạc đâu kịp nghe lời anh nói. Cô chỉ biết mình phải nhanh chóng chạy qua dường để có thể bắt được bóng lưng của Triệu Hạ, thấy ông ta quẹo vào một con hẻm cô liền vội vàng đuổi theo.
...