...
Sở Ninh Dực nhướng mày, "Đang nghĩ gì thế?"
"Tại sao bọn họ lại phải chào kiểu quân đội với anh? Ai đến đây họ cũng đều phải chào như thế hết à?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực quay người lại, xốc cậu con trai trên tay lên rồi tiếp tục đi về phía trước, "Trước lúc xuất ngũ, anh đã lên tới Trung tá, còn cậu ta mới là Thượng sĩ, đây là quy định."
"Thượng sĩ là quân hàm gì?" Thủy An Lạc nhảy đến bên cạnh anh, vẫn trưng ra dáng vẻ một cô bé tò mò.
Sở Ninh Dực một tay đỡ lấy cánh tay của cô, "Đi cẩn thận đi, chỗ này đều là bậc thang cả, em không sợ ngã à?"
"Chẳng phải còn có anh đấy sao." Thủy An Lạc cười tít mắt nói. Cô gái này biết nói gì sẽ khiến cho bạn Sở tổng nhà mình vui vẻ, cô lại hỏi tiếp: "Anh vẫn chưa trả lời em mà?"
"Thứ tự cấp bậc chia ra theo thứ tự binh sĩ, sĩ quan, sĩ quan chỉ huy." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc gật gật sờ sờ cằm, "Em nhớ họ từng nói là có học viện quân đội, hay em cũng đi thử xem thế nào nhỉ?"
"Em đứng yên cho anh đi, trước mặt là tới nơi rồi." Sở Ninh Dực nói xong vẫn không thả cánh tay cô r. Một tay anh kéo cô vợ hơn hớn nhà mình, một tay bế con trai đang ê a. Hai người này lúc nào cũng khiến anh phải bận lòng.
Thủy An Lạc bĩu môi, cuối cùng cũng chịu đi đứng cho đàng hoàng.
Mộ của cha mẹ của Viên Giai Di được hợp táng chung một chỗ. Thủy An Lạc đứng trước bia mộ, nhìn bức ảnh đen trắng trên đó, người đàn ông trong ảnh mặc quân phục, quân hàm cũng là cấp Trung tá.
Thủy An Lạc nhìn sang Sở Ninh Dực. Cô nhớ Sở Ninh Dực cùng lắm cũng chỉ lớn hơn Viên Giai Di vài tuổi, vậy mà lúc anh xuất ngũ, quân hàm của anh cũng đã lên tới Trung tá. Khóe miệng Thủy An Lạc thoáng cứng đờ, giật một cái, "Anh ngồi tên lửa để thăng cấp đấy à?"
Sở Ninh Dực nhìn cô một cái, cũng không đáp lại.
Thủy An Lạc cũng tự cảm thấy mất mặt. Cô đặt đóa bách hợp đã chuẩn bị sẵn xuống trước tấm bia mộ, nghiêm túc nhìn người trên tấm bia kia, nhưng càng nhìn cô lại càng có cảm giác đã từng gặp người này ở đâu đó.
["Ba ơi ba, ba xem này, mẹ vừa mua cho con quyển truyện cổ tích này." Thủy An Lạc bé bỏng từ ngoài cửa chạy vào, không cẩn thận tông thẳng vào một người, "Au ui" Thủy An Lạc kêu lên một tiếng rồi ngã phịch cái xuống đất.
"Lạc Lạc." Thủy Mặc Vân vội vàng chạy đến bế Thủy An Lạc lên. Ông dịu dàng phủi hết bùn đất trên mông cô, lo lắng hỏi: "Ngã có đau không con?"
Bé Thủy An Lạc lắc đầu, ngẩng lên nhìn người mà mình vừa mới đâm phải, nhưng người đó chỉ gật đầu với ba một cái rồi đi luôn.
"Ba ơi, chú đó là ai thế ạ?" Cô bé Thủy An Lạc tò mò hỏi.
"Một người bạn của ba, để ba xem nào, có bị đau chỗ nào không."]
Thủy An Lạc bỗng run lên một cái, ánh mắt lại một lần nữa nhìn thẳng vào bức ảnh kia.
"Sao thế?" Sở Ninh Dực cảm nhận được sự khác thường của cô, lo lắng hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy chú ấy rất giống một người chú mà em từng gặp trước đây thôi." Thủy An Lạc bình thản nói.
Sở Ninh Dực gật đầu nhưng cũng không để ý.
Thủy An Lạc lại nhìn tấm bia kia thêm lần nữa, là ông ấy sao? Người đã gây ra cuộc cãi vã đầu tiên của ba mẹ?
Lúc Thủy An Lạc còn đang ngây ra, An Phong Dương đã đưa Mân Hinh đến nơi.
Bụng của Mân Hinh giờ đã khá lớn nên An Phong Dương đỡ cô đi rất chậm.
Thủy An Lạc quay lại nhìn. Mân Hinh mới mang thai năm tháng mà bụng đã to ra thấy rõ, làm cho Thủy An Lạc cứ trêu hai người suốt, kêu không biết chừng có khi lại là sinh đôi cũng nên.
"Nếu sinh đôi thật, Anh Xinh Trai sẽ cho em một cái bao lì xì thật dày." An Phong Dương cười nói.
Thủy An Lạc lập tức sán đến bên bụng của Mân Hinh, thì thầm nói, "Nhất định phải là sinh đôi đấy nhé, tương lai của cô ăn cơm hay ăn cháo đều phải dựa vào mấy đứa hết đấy."
...