...
"Không có gì." Bạch Dạ Hàn thản nhiên nói, sau đó rút một tập hồ sơ ra, "Đây là tất cả tài sản hiện tại của Viễn Tường. Ngoại trừ 30% cổ phần trong tay cô và 40% cổ phần trong tay của Sở Đại ra, số còn lại trước mắt đều đang ở trong tay của An Giai Tuệ. Trong khoảng thời gian này bà ta đã dùng thủ đoạn phi pháp để giành lấy số cổ phần đó. Còn nữa, trước đó bà ta vì một khoản lợi nhuận kếch sù, nên đã bán bí mật thương nghiệp của Viễn Tường, chỉ cần mấy vấn đề này thôi đã đủ để kiện bà ta ở tù mục xương rồi."
Thủy An Lạc thấy anh ta nói vậy thì ngạc nhiên vô cùng, những vấn đề này cô không hề nghĩ đến, cũng không phải là không nghĩ đến mà là bởi vì cô không hiểu. Giống như năm đó, ba cô muốn cô học kinh tế, nhưng cô nhất quyết học y cho bằng được. Cuối cùng ba cô cũng không thể lay chuyển được cô, cho nên bây giờ đối với kinh tế thương mại gì gì đó mà nói thì cô đúng là dốt đặc cán mai.
"Đây chính là chứng cứ phạm tội của An Giai Tuệ trong những năm qua. Có một số thứ cần cô làm chứng, tôi không hy vọng lúc đứng trước tòa cô lại chẳng biết cái gì cả, thế nên cô hãy xem mấy thứ này trước đi." Bạch Dạ Hàn nói rồi đẩy tập văn kiện trên bàn về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lại bĩu môi thêm cái nữa, cái gã này không phải chảnh bình thường đâu. Thủy An Lạc đón lấy tập văn kiện, mở ra nhìn một lượt rồi vẫn ù ù cạc cạc chỗ hiểu chỗ không.
Bạch Dạ Hàn nhìn dáng vẻ đầu đất của Thủy An Lạc thì đưa tay giật lại tập văn kiện, "Sở Đại điên rồi sao? Thế mà lại đi xem trọng một đứa ngu si như cô."
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, Bạch Dạ Hàn này còn độc mồm độc miệng hơn cả cái tên Phong Phong kia nữa.
Sở Ninh Dực xem trọng cô á? Tên này chắc chắn có bệnh, trước đây anh ta chẳng đã nói là có thể để Sở Ninh Dực dứt cô ra còn gì?
Bạch Dạ Hàn giảng giải cho Thủy An Lạc từng thứ một, những chuyện này cô đều cần phải biết, tại lúc đó cô vẫn còn ở Thủy gia, vẫn còn là Nhị tiểu thư nhà họ Thủy. Thủy An Lạc nhìn những thứ mà Bạch Dạ Hàn đang vẽ ra cho mình xem, xem xong cả người cô liền chấn động, cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện này cả.
"Xem cho kỹ vào, trước khi lên tòa, tôi sẽ hỏi cô theo cách thức mà luật sư của đối phương sẽ hỏi." Bạch Dạ Hàn nói rồi liền đứng dậy, hai tay đút túi quần nhìn Thủy An Lạc đang ngẩn ra đó. Nếu như không phải vì Sở Đại và An Tam, anh ta tuyệt đối sẽ không làm luật sư kiện hộ cho cô nàng này đâu.
"Ồ, cảm ơn anh." Tuy Thủy An Lạc có thể nhìn ra việc anh ta rất xem thường cô, nhưng cô vẫn lịch sự cảm ơn một tiếng.
Bạch Dạ Hàn đi đến cửa rồi quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc vẫn đứng đó ôm tập tài liệu cười tít mắt nhìn anh. Tim Bạch Dạ Hàn bỗng hẫng một nhịp, anh ta rất nhanh chóng mà quay người đi mất. Chỉ là một con nhóc con miệng còn hôi sữa, ánh mắt đơn thuần như vậy là bình thường, dù sao cô ta cũng vẫn chưa vào đời mà.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng Bạch Dạ Hàn rồi lại cúi nhìn đống tài liệu trong tay mình.
Anh ta nói: Sở Đại điên rồi sao? Thế mà lại đi xem trọng một đứa ngu si như cô.
Không phải cô không nghe thấy câu nói này, mà là bị câu nói này dọa cho chết khiếp.
Sở Ninh Dực thực sự để ý đến cô sao?
Trong khoảnh khắc nào đó, tim Thủy An Lạc bỗng đập thình thịch, nhưng cái cảm giác tim đập dồn dập này cũng nhanh chóng bị hiện thực đánh bại, bởi vì bây giờ Sở Ninh Dực đang ở bên cạnh bạn gái cũ của anh ta kia kìa.
Bạn gái cũ à, một sự tồn tại thật thần kỳ.
Thủy An Lạc lắc đầu thật mạnh: "Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đọc tài liệu đi, đọc tài liệu nào."
Trên sàn catwalk cao cấp, xung quanh toàn là những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, Viên Giai Di đứng như một ngôi sao rực rỡ nhất, thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Nhưng, chỉ có duy nhất một người, người mà cô ta muốn thu hút nhất thì vẫn luôn cúi đầu nhìn đồng hồ.
Viên Giai Di đứng trên sàn vẫn cố gắng duy trì nụ cười vốn có của mình, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, anh thật sự vội về đến thế sao?
"Á!!!" Viên Giai Di đang đi nhưng lại không chú ý, đôi giày cao gót hơn mười phân dưới chân trẹo một cái khiến cô ta ngã sõng soài trên sàn catwalk, cú ngã này có vẻ rất nghiêm trọng.
...