...
Xe cứu hỏa đi rồi, Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Ninh Dực.
Cô chỉ làm một bữa cơm mà quên bật máy hút khói thôi mà. Tại sao chuông báo cháy lại vang lên được chứ?
Mà đấy không phải là vấn đề, vấn đề là tại sao những người này lại đến nhanh như vậy.
Vấn đề lớn nhất là tiền, tiền đó, tiền đó, còn chưa làm cái gì mà một nghìn đô cứ thế bay mất.
Sở Ninh Dực trả tiền xe cứu hỏa xong liền thảnh thơi quay trở lại phòng khách ngồi.
Sở Ninh Dực dứt khoát nhào đến bóp cổ anh: “Anh cố ý đúng không?”
“Đây là bản năng sinh tồn cơ bản, ngốc ạ. Em không biết đúng không? Em cho rằng nấu cơm ở nước ngoài đơn giản như vậy chắc?” Sở Ninh Dực mặc kệ cho cô bóp, tay vẫn tóm lấy eo của cô.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt: “Trước đó có thấy một tờ giấy, em còn tưởng dán đùa lên đó, quả nhiên là nấu cơm ở nước ngoài rất nguy hiểm.”
Sở Ninh Dực cong môi, hóa ra là đã xem rồi mà vẫn còn bị bẫy, quả nhiên vợ ngốc nhà anh đúng là ngốc thật.
“Thế không nấu cơm được nữa à?” Thủy An Lạc ủ rũ không vui nói, cô cũng đã mua nguyên liệu rồi mà.
Sở Ninh Dực vỗ một phát lên mông rồi bế cô đứng dậy, đặt xuống, sau đó lấy băng dính dán hết lên chuông báo cháy giúp cô: “Thế này là được rồi.”
Thủy An Lạc: “...”
Má nó, cái người này cố tình chơi cô đây mà, tốn hẳn một nghìn đô chỉ để chơi cô!
Đúng là bọn nhà giàu, má nó!
Thủy An Lạc căm phẫn đi làm cơm còn Sở Ninh Dực thì cong môi đi tới bên cửa sổ để nhìn chiếc xe đang rời đi, chắc một lát nữa thôi sẽ có người tới rồi.
Sở Ninh Dực còn đang nghĩ nghĩ thì trong phòng bếp truyền đến tiếng Thủy An Lạc nói chuyện điện thoại.
“Không cần đâu, tôi đang nấu cơm rồi.” Thủy An Lạc nói.
“Oh, no, đích thân cô nấu cơm á? Vậy nhất định phải nhớ tắt chuông báo cháy nhé.” Janis ân cần nói.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn chuông báo động đã bị bịt lại, cậu ta nói muộn rồi.
“Xe chữa cháy đã đi rồi, tốc độ cứu hỏa của bên anh thật khiến tôi kinh ngạc.” Thủy An Lạc cười ha ha nói.
“Ha ha, đúng vậy, tốc độ của bọn họ đúng là khiến người ta rất bất ngờ.” Janis cười to nói: “Sở tổng không nhắc cô sao?”
Anh sao?
Thủy An Lạc cười ha hả một tiếng, cái người đàn ông kia rõ ràng là cố tình không nhắc cô thì có!
Thủy An Lạc đang mải nghĩ thì bị người nào đó ôm lấy. Thủy An Lạc tựa vào lòng của anh rồi thản nhiên nói: “Chắc anh ấy quên, dù sao bên chỗ chúng tôi cũng không có mấy chuyện thế này.” Thủy An Lạc nói rất vô tội, tuyệt đối không thể để người ta biết chuyện cô bị chơi một vố thế này được.
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn thích cuộc sống ở thành phố A, chắc không bao lâu nữa tôi sẽ qua bên đó phát triển đấy.” Janis cười nói.
Đối với vấn đề này thì Thủy An Lạc không có ý kiến gì. Cái người nào đó ở sau lưng cô đang không ngừng hôn lên cổ của cô. Thủy An Lạc khẽ run một cái rồi vỗ vỗ vào tay của anh: “Có lẽ ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, nếu như anh không ngại thì có thể đến ăn cơm trưa chung với chúng tôi.”
“Sao đã đi rồi?” Janis kinh ngạc kêu lên.
“Mấy câu hỏi kia tôi đều không trả lời được, làm sao mà vào vòng trong được chứ.” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Mọi người cũng không trả lời được mà, vậy nên vẫn có hy vọng, đề thi ba tôi ra đúng là quá biến thái mà.” Janis thở dài nói.
Thủy An Lạc nghĩ, nào chỉ có biến thái, chắc chắn Lawrence đã từng xem qua ghi chép của chú Hạng, hoặc ít nhất là một đoạn đầu tiên, như vậy những câu hỏi mà ông ta ra đề chủ yếu là nhằm về phía cô.
Hoặc nói đúng hơn là nhằm về phía chú Hạng.
...