Chương 1244: Sinh con phải sinh cho sớm [6]


...

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai.

“Không phải, không phải...” Tiểu Bảo Bối kiên quyết giữ vững quan điểm cá nhân của mình: “Em trai, em trai...”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mày nói: “Em trai sẽ cướp súng đồ chơi của con.”

“Cho...” Cho nó cái giả, bản bảo bảo đây tự lấy cái thật chơi, hứ!

“Mẹ con sẽ thích em trai hơn con.” Sở Ninh Dực lại lên tiếng uy hiếp.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn mẹ mình với vẻ mặt tủi thân.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, chuyện này có liên quan gì đến cô hả?

“Mẹ yêu con nhất.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu hôn chóc một cái lên khuôn mặt bánh bao phúng phính của con trai.

Tiểu Bảo Bối hài lòng rồi cất cái giọng giòn tan nói: “Em trai~”

OK, cứ thế Tiểu Bảo Bối vỗ cái móng toàn thịt xuống bàn một cái coi như đại cục đã định.

Lần này thì cả đuôi mắt của Thủy An Lạc cũng giật. Cô nhìn Sở Ninh Dực nói: “Con trai là người xuyên không đấy à?!”

Sở Ninh Dực híp mắt lạnh lùng liếc Tiểu Bảo Bối một cái. Đây là lần đầu tiên trong đời anh đàm phán thất bại, thế mà lại bị đánh bại bởi thằng nhóc một tuổi đầy một bụng xấu xa này?

Tiểu Bảo Bối còn lâu mới sợ. Nhóc ta xoay mông muốn nhấc người bò xuống bên dưới, cảm giác làm người thắng cuộc thật thích quá đi.

Thủy An Lạc nhìn khuôn mặt đen còn hơn cả đít nồi của anh Sở nhà mình liền dứt khoát tựa vào bàn cười như nắc nẻ.

Tiểu Bảo Bối vừa mới đi được hai bước, bất thình lình nghe thấy tiếng cười của mẹ mình khiến cả người run lên một cái. Nhóc vội vàng quay đầu lại nhìn, mẹ lại lên cơn hấp hả? Hù chết bảo bảo rồi!

Thủy An Lạc cười xong thì cảm thấy có gì đó là lạ.

“Khoan đã, hai người bàn bạc cái khỉ ý mà bàn bạc? Sinh em bé chẳng phải là chuyện của em sao?” Tại sao không có ai hỏi ý kiến của cô vậy hả? Tại sao chứ?

Khuôn mặt đen như đít nồi của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng trắng lên được một chút. Ở đây vẫn còn có người để anh bắt nạt là được rồi.

Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy, rồi lại từ từ đến gần Thủy An Lạc rồi tiến hành áp ghế cô, sau đó lại thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Sinh con đúng là chuyện của em, nhưng cũng cần cả hai ta tiếp tục cố gắng, đúng không nào?”

Thủy An Lạc: “...”

Nếu mà còn tiếp tục cố gắng thì khác nào muốn lấy cái mạng này của cô luôn hả?

Thủy An Lạc vội vàng giơ tay đẩy người ra rồi nhíu mày nói: “Con trai anh còn đang nhìn đấy.”

Quả thực là lúc này Tiểu Bảo Bối đang ngơ ngác đứng xoay mông nhìn ba mẹ mình. Dường như nhóc ta chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ rồi quyết định xoay cái mông chạy lại, bàn tay ú nần gắng sức kéo ba mình lại như thể nhóc muốn ba mau đi khỏi đây.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn hai cái tay ngắn ngủn đang bám lấy đùi mình.

“Bạ bạ, đi đi...” Tiểu Bảo Bối muốn ba mau mau tránh ra, mẹ là của nhóc mà.

Tiểu Bảo Bối kéo được ba ra rồi vươn tay nhỏ muốn mẹ ôm một cái, sau đó lại mạnh mẽ hôn chóc một cái lên môi của mẹ, ừ, thế này là được rồi.

Thím Vu cười tít mắt cầm di động chụp ảnh. Tiểu Bảo Bối càng ngày càng lớn, chuyện hay sẽ càng lúc càng nhiều đây.

Trong nhận thức của trẻ con thì mẹ chỉ là của một mình nhóc, đương nhiên tụi nhỏ sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào. Ở phương diện này thì Tiểu Bảo Bối lại càng mãnh liệt hơn những đứa trẻ khác.

Sở Ninh Dực nhíu mày, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với con trai mình, nhưng mà nếu lại sinh thêm một thằng con trai nữa thì khác nào anh tự bê đá đập chân mình chứ?

Vậy nên kiến nghị của con trai có thể hoàn toàn bác bỏ.

Sở Ninh Dực chống một tay lên bàn ăn rồi cúi người tới gần hai mẹ con: “Anh đi ra ngoài một chút, buối tối về sẽ tiếp tục nghiên cứu việc sinh con sau.” Sở Ninh Dực cố ý nhấn mạnh hai chữ nghiên cứu.

Thủy An Lạc nghe vậy lập tức run lên một cái, cái nghiên cứu này không phải là sinh con, mà là muốn mạng người!

“Đi, đi~” Tiểu Bảo Bối xòe hai cái tay ú na ú nần của mình ra trước mặt ba mình, không cho ba tới gần mẹ thêm nữa.

...