...
Mặc Lộ Túc đi bên cạnh cô, im lặng nghe cô nói.
“Học bài đến nửa đêm?”
“Đúng vậy, em có phải dạng IQ cao như các anh đâu, thành tích tốt phải đánh đổi bằng nỗ lực đó, trước khi thi đại học anh không thức đêm sao?” Tân Nhạc tò mò hỏi.
Mặc Lộ Túc lắc đầu, “Một tháng trước khi thi đại học anh đi leo núi Himalaya với bạn, ngày thứ hai sau khi trở về là kỳ thi bắt đầu rồi.”
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc cảm thấy cuộc đời mình như bị đánh một cái quá đau, nhưng vẫn cảm thấy bị đánh như thế chưa đủ, cô bỗng hỏi, “Điểm thi đại học của anh được bao nhiêu?”
Mặc Lộ Túc nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, dường như không nhớ rõ lắm, “Lúc đó vẫn còn thi đề chung toàn quốc, hình như 720 thì phải.”
Tân Nhạc: “...”
Cô xin chọn hộc máu mà chết.
Cô học ngày cày đêm mới thi được 689 điểm, còn người này một tháng trước khi thi còn đi du lịch!
“Xin đừng nói chuyện với em nữa, bai bai.” Tân Nhạc căm giận nói.
Mặc Lộ Túc nhanh chóng đuổi theo cô. Anh đang nghĩ, lẽ nào thành tích của anh khiến cô phải kích động tới vậy sao?
Thế nên Mặc Lộ Túc không hiểu gì cả vội vàng nói, “Thông minh thì tốt lắm hả? Em nhìn con trai của ông Chu kia đi, cũng học giỏi lắm đấy, mà nhân cách thì quá tồi.”
Tân Nhạc nghe anh vội vàng giải thích, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhíu mày như có thể ép chết một con kiến giữa hàng lông mày đó. Cô chỉ đùa thôi mà.
Mặc Lộ Túc cũng nhìn thấy biểu cảm của Tân Nhạc lúc này. Anh hiểu ra ý của cô, đưa tay lên, nhưng sau cùng lại bỏ xuống, “Đi, về nhà thôi.”
Anh cũng không hiểu mình bị sao nữa, cứ nóng lòng muốn giải thích với cô.
Tân Nhạc đi sau anh, nhìn người trước mặt sải bước rất rộng nhưng trong vô thức vẫn không kéo dài khoảng cách với cô. Nếu như vậy, phải chăng cô có thể nghĩ rằng, thực ra anh ấy rất để tâm tới mình, nhiều hơn cả trong tưởng tượng của cô không.
Ăn hết khoai lang nướng, Tân Nhạc bỏ rác vào thùng rồi vội vàng đuổi theo anh, đi tới trước mặt Mặc Lộ Túc, vừa bước giật lùi vừa nhìn anh, tối nay còn có ánh trăng nữa chứ.
Đến cả ánh trăng đêm nay cũng thật đẹp.
“Đàn anh, anh không biết bây giờ đi ra ngoài có thể dùng Wechat để thanh toán hả?” Tân Nhạc như phát hiện ra châu lục mới vậy.
Mặc Lộ Túc đang chú ý nhìn đường phía sau cô. Nghe xong câu hỏi của cô, anh trả lời một cách rất thản nhiên, “Anh hầu như không ra ngoài.”
Tân Nhạc: “...”
Được rồi, về cơ bản thì những nơi anh đi là nhà, bệnh viện, bệnh viện, nhà, hai nơi này không cần tiêu đến tiền.
“Nhưng anh biết chuyển khoản bằng Wechat mà.” Tân Nhạc mím môi đáp lại.
“Đó là vì em chuyển tiền cho anh trước.” Mặc Lộ Túc lặng lẽ tố cáo tội danh của cô.
Tân Nhạc hậm hực quay đi, cúi đầu, bước nhanh hơn một chút, tại sao cô cứ thích nhấc đá đập vào chân mình thế nhỉ?
Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng cô, lẳng lặng nghĩ, lẽ nào anh lại nói sai rồi sao?
Tại sao thái độ của phụ nữ thay đổi nhanh như vậy? Không hề có tín hiệu gì báo trước cả.
Lẽ nào anh họ của anh không có cảm giác bất lực không thể nói thành lời này sao?
Phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ.
Mặc Lộ Túc định nghĩa như vậy xong lại đi về nhà cùng Tân Nhạc.
Tân Nhạc giày vò anh tới tận năm giờ hơn mới ngủ. Mặc Lộ Túc buồn ngủ tới mức không thể mở được mắt ra nữa, đợi cô ngủ rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn mải nghĩ, lát nữa ngủ dậy phải xử lý chuyện của Tân Dương thế nào, còn về Tân Nhạc, cứ để cô ấy ngủ cả ngày đi.
Mặc Lộ Túc nghĩ xong chuyện cần làm trong một ngày mới chính thức tiến vào giấc ngủ.
...