...
Sư Niệm đi được vài bước đã ngẩng phắt lên, nhìn bầu trời xanh như ngọc trên đầu, sau lưng là những lời phẫn nộ của anh.
Anh ấy nói: Đám người như các cậu, không xứng đáng để tôi phải làm khổ mình.
Cho nên...
Bàn tay buông dọc thân mình của Sư Niệm khẽ run lên, trái tim đập điên cuồng không kiểm soát nổi.
“Tôi kết hôn với Sư Niệm là vấn đề của hai chúng tôi, liên quan gì tới diễn tập quân sự, tới các người, tới cả cái lữ đoàn này? Tin tức tôi bị quân bộ uy hiếp phải kết hôn với Sư Niệm do ai đồn thổi, tự các người biết, có bản lĩnh ấy còn làm vợ quân nhân làm gì? Đi viết kịch bản đi. Các người ăn không ngồi rồi lĩnh tiền trợ cấp của nhà nước là để các người làm hậu phương vững chắc, để các người trở thành chỗ dựa tinh thần cho quân nhân yên tâm bảo vệ đất nước, không phải để các người rảnh rỗi kiếm chuyện thị phi.”
Giọng của Sở Húc Ninh lại vang lên, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai mặt mũi trắng bệch, cơ thể cũng run rẩy theo.
Câu nói của Sở Húc Ninh như tát thẳng vào mặt cô ta.
Những người vợ quân nhân tòng quân theo chồng đa số không có công ăn việc làm, rảnh rỗi sinh nông nổi, trong khi chăm sóc gia đình, có thể sẽ cùng vài người hay vài chục người cùng là vợ quân nhân lập nên một nhóm gì đó, sau đó bàn chuyện nhà này thế này nhà này thế nọ.
“Hôm nay, những lời tôi nói ở đây không liên quan gì tới vợ tôi, cũng không phải vì cô ấy hay ba cô ấy uy hiếp đe dọa yêu cầu tôi nói, tôi cưới cô ấy vì cô ấy là cô ấy.” Sở Húc Ninh gằn giọng nói, sau đó bỏ đi.
“Tôi thực sự không hiểu nổi các người. Không biết Lữ đoàn trưởng của mấy người là ai sao? Con trai lớn của nhà họ Sở ở phía Nam thành phố A, cháu đích tôn của Tổng tư lệnh quân khu. Đến cả ba của Sư Niệm khi gặp ông nội của Lữ đoàn trưởng còn phải hành lễ chào một câu Thủ trưởng. Thân thế như vậy còn cần phải nịnh nọt ai nữa chắc?” Giọng của Tần Thiếu Bạch vọng ra từ giữa đám đông. Anh ta cũng thong dong bước ra phía trước, “Ghen tị thì cứ nói đi, không cần thiết phải làm hại một cô gái như thế. Anh nói xem có phải không, Đoàn trưởng đoàn Hai.”
Đoàn trưởng đoàn Hai siết chặt hai tay, cảm giác của anh ta hiện giờ không khá hơn vợ anh ta là bao.
“Tôi mới về đây được ba ngày, xem này, đường trước lối sau toàn tiếng mắng chửi, không thể không nói, lời đồn đại này hay lắm. Nhưng mà cũng phải thôi, Lữ đoàn trưởng à, lần này anh thăng chức lên Lữ đoàn trưởng nhớ tăng thêm tiền trợ cấp cho vợ quân nhân ở hậu phương nhé. Tiền trợ cấp chẳng đủ mua mỹ phẩm gì cả, không bì được với vợ của Lữ đoàn trưởng thì đành phải ghen tị thôi.” Tần Thiếu Bạch nói nhẹ tênh.
Nhưng đám vợ quân nhân đang hóng hớt ở đó chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống, rõ ràng đang tát bôm bốp vào mặt họ mà.
Ban đầu những câu đó do vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nói ra, nhưng chính họ là người kể lại với chồng mình.
Dù sao thì họ cũng không có công việc gì, chỉ thích tám chuyện tào lao thôi.
Nhưng không ngờ lần này lại lớn chuyện như vậy.
Thật ra, lý do khiến tất cả mọi người tin lời của vợ Đoàn trưởng đoàn Hai đa phần là vì ghen tị, Sư Niệm trẻ trung ngời ngời, mới hai mươi tuổi đã lấy Lữ đoàn trưởng, trở thành đệ nhất phu nhân của lữ đoàn này, ít nhiều gì cũng khiến người ta phải ghen tị, đây là chuyện thường tình.
Cùng là vợ quân nhân mà người ta xinh đẹp hơn, gả được cho người tốt hơn, ăn mặc đồ dùng tốt hơn, sao có thể không khiến người ta ghen đến đỏ mắt được.
Nhất là, nhà của Đoàn trưởng đoàn Hai ở đối diện nhà cô.
“Ô, sao bây giờ im lặng thế? Ban nãy còn thảo luận rào rào cơ mà? Các người nghĩ cho Lữ đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng lại nói các người như thế, đúng là không phải phép nhỉ.” Tần Thiếu Bạch chậc lưỡi, “Không ngờ tôi mới đi ba năm mà khi quay lại, lữ đoàn đã thành thế này rồi. Diễn tập quân sự gì nữa, hủy hết phiên hiệu mà về nhà đi thôi.”
...