...
Kiều Vi Nhã đi qua chụp một tấm ảnh, Sở Lạc Duy liền đứng phía sau cô.
“Cánh tay vươn dài ra một chút.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
“Đằng trước có lan can thì làm sao mà vươn ra được?” Kiều Vi Nhã quay đầu trừng mắt nhìn lại.
“Ơ, tay cậu ngắn là lỗi của tôi sao?” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, tựa như chỉ đang trần thuật lại sự việc rằng tay cô ngắn thật.
Kiều Vi Nhã: “...”
Thế tay cô ngắn thì trách cô à?!
“Cậu chậm thôi, tôi đau!” Kiều Vi Nhã kêu lên, không cho người phía sau tiếp tục đẩy mình nữa, đằng nào thì tay cũng hết cỡ rồi sao có thể duỗi ra được nữa?
Lời của Kiều Vi Nhã khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, thời buổi này còn có ai chưa đọc mấy quyển tiểu tuyết tổng tài bá đạo đâu.
Lời này thật là...
Dễ khiến người ta suy nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái.
Kiều Vi Nhã chụp ảnh xong, Sở Lạc Duy lập tức giật lấy điện thoại. Cậu nhìn người nào đó lắc lắc cách tay của mình liền hừ một tiếng, cúi đầu xem ảnh: “Đã bảo câu ăn đi kiêng rồi thì không nghe, nhìn đi, chiều cao thấp hơn người khác một chút thì cũng thôi đi, giờ cánh tay cũng ngắn hơn người ta luôn.”
Lời này tuy là lời trách cứ, thế nhưng mọi người lại nghe ra được mùi thức ăn cho chó ở trong đó.
Thế có nghĩa là Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đã sớm quen biết nhau từ lâu rồi?
Sở Lạc Duy nói xong, Sở Vi đã mang laptop tới rồi để lên trên bàn, Sở Lạc Duy đi tới gửi hết mấy tấm ảnh vừa chụp vào máy tính, sau đó mở phần mềm, xếp ba tấm hình vừa rồi cùng tấm ảnh đầu tiên thành một hàng để so sánh.
Tìm được một độ so sánh thích hợp nhất, Sở Lạc Duy quay đầu nhìn sang Sở Vi.
Trong nháy mắt Sở Vi liền bắt được suy nghĩ của Sở Lạc Duy nên cậu liền ngoảnh lại nhìn trưởng khoa, nói: “Mời trưởng khoa tới đây, thử nhìn xem mấy tấm ảnh này có gì khác nhau.”
Kiều Vi Nhã nhướng cổ của mình lên, nhìn mấy tấm hình trong máy tính: “Đang xem cái gì thế?”
Sở Lạc Duy dùng một tay đẩy đầu của cô ra sau, không cho cô đến quá gần Sở Vi.
“Cánh tay dài ngắn khác nhau cũng sẽ chụp bước ảnh ở độ xa gần khác nhau, trưởng khoa cũng vừa thấy rồi đấy, Kiều Vi Nhã cố gắng vươn tay ra cũng chỉ dài được có như vậy, còn bức ảnh này rõ ràng là được chụp cận cảnh hơn.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Anh Sở Vi, anh nói như vậy không sợ em đập anh hả?
Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Tự mình gây họa, giờ không thấy họ đang giúp cô đó sao?
Kiều Vi Nhã cũng trừng mắt lại: Cô đi vệ sinh một tí cũng là lỗi của cô chắc?
Ánh mắt của Sở Lạc Duy vẫn lạnh lùng như cũ: Đi vệ sinh mà còn không mang theo điện thoại thì cũng thôi đi, nhưng lại còn mở màn hình, coi đây là nhà của mình hả?
Kiều Vi Nhã: “...”
Được rồi, cô thật sự quên mất nơi mình đang ở không phải là quân bộ mà là nơi tập quân sự của sinh viên. Các sinh viên khác thì cũng thôi đi, quan trọng là vẫn còn có một Khương Miêu Miêu thấy ngứa mắt với cô đây.
Xét về vấn đề độ dài cánh tay của Kiều Vi Nhã hoàn toàn tạo thành bức ảnh chụp gần, cho nên sự nghi ngờ có thể được loại bỏ.
“Tấm ảnh do Sở Lạc Duy chụp so với ảnh góc rõ ràng xa hơn một chút, cho nên bạn học Khương này, nói không hay lắm thì tấm ảnh của cô không gần không xa, rất vừa vặn.” Sở Vi nói, sau đó quay sang nhìn sắc mặt trắng bệch của Khương Miêu Miêu.
Khương Miêu Miêu cứng đờ cả người: “Chỉ một tấm ảnh thôi mà, các người vì muốn cô ta thoát tội mà đúng là hao tổn tâm sức thật đấy. Cũng phải nhỉ, ở quân bộ mà xảy ra chuyện thế này là phải ra tòa án quân sự, có khi ngay đến học bạ cũng không giữ nổi nữa ấy chứ.” Khương Miêu Miêu cười mỉa họ là vì chuyện này nên mới có ý muốn hãm hại cô ta.
Sắc mặt của trưởng khoa càng ngày càng khó coi, thế này đúng là không thể giữ được rồi.
“Thì ra cô đã biết hậu quả như vậy, thế thì dễ xử rồi.” Sở Vi nói rồi nhìn về phía trưởng khoa: “Tôi nhớ ở cổng ký túc xá có camera an ninh, thời gian hiển thị trên tấm ảnh là chín giờ mười lăm phút tối, thử xem xem có ai ra vào ký túc xá trước vào sau đó không phải là đáp án sẽ rõ ràng rồi sao.”
...