...
Trong quán cà phê có máy sưởi, Sở Lạc Nhất cởi áo khoác đặt lên ghế, lúc quay đầu nhìn lại, cô thấy người đối diện cũng cởi áo khoác ngoài. Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn áo len lông cừu của mình. Cô nhìn người đối diện mặc một chiếc váy vải sa dài tay, đôi bốt dài đến đầu gối không che được phần đùi.
Sở Lạc Nhất không khỏi run rẩy, cô cảm thấy rất lạnh!
Đúng là thời trang phang thời tiết.
Người phục vụ mang cà phê tới. Sở Lạc Nhất bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, cà phê nóng hổi có thể trừ lạnh.
Lục Tư Thần trừng đôi mắt thù hận nhìn Sở Lạc Nhất. Lục Tư Thần luôn cảm thấy Cố Tỉ Thành là của mình, nhưng không ngờ Sở Lạc Nhất đột nhiên xuất hiện, cướp mất người của cô ta.
Sở Lạc Nhất nhấp thêm một ngụm cà phê nữa rồi mới đặt tách xuống đĩa, “Chúng ta nói thẳng với nhau nhé. Cô Lục, cô nói cô là vợ chưa cưới của Cố Tỉ Thành, do ai đồng ý vậy? Do ai thừa nhận vậy?”
Lục Tư Thần khẽ mím môi, “Vốn dĩ là như vậy, từ nhỏ tôi đã muốn gả cho anh Tỉ Thành rồi.”
“Ồ, vậy tại sao cô vẫn chưa gả? Năm ngoái Cố Tỉ Thành tới tuổi có thể kết hôn rồi đúng không.” Sở Lạc Nhất hỏi, mang theo ý cười nhạo.
“Chỉ là Tỉ Thành hơi bận, cho nên...”
“Bận yêu đương đường mật với tôi nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ vô tội.
“Cô nói linh tinh, rõ ràng năm nay cô mới nhân cơ hội diễn tập quân sự để quyến rũ anh Tỉ Thành.” Lục Tư Thần tức đến đỏ cả mắt, dường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
“Vậy thì là tình cảm của hai người không vững bền lắm. Anh Tỉ Thành của cô cũng không chịu nổi một tí ti quyến rũ này nhỉ?” Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thầm, “Mà nói chứ, cô như vậy trông cũng có vài phần giống sư phụ tôi đấy.”
“Cô đừng nhắc tới bà ta.” Lục Tư Thần đột nhiên quát ầm lên, “Trong lòng bà ta chỉ có cô, căn bản không có đứa con gái như tôi. Tại sao cái gì cô cũng cướp của tôi vậy.”
“Này này này, cô đừng khóc.” Sở Lạc Nhất nhìn cô gái đối diện đột nhiên bật khóc mà vội vang lấy khăn giấy tới.
Lục Tư Thần giật lấy tờ khăn giấy, “Không cần cô phải giả bộ tốt bụng.”
“Tôi thực sự không có lòng tốt gì đâu. Tôi chỉ sợ người ta nhìn vào sẽ tưởng tôi là kẻ thứ ba, nói tôi bắt nạt cô này nọ thôi.” Sở Lạc Nhất ngồi xuống vị trí của mình, nói rất hùng hồn.
Lục Tư Thần, “Cô đang nói tôi là kẻ thứ ba đó hả?”
Sở Lạc Nhất mỉm cười nho nhã, câu này không phải cô nói nhé.
Lục Tư Thần càng lúc càng tức giận, khăn giấy được rút ra ngoài hết tờ này tới tờ khác. Cô ta còn dùng ánh mắt để biểu đạt sự thù hận dành cho Sở Lạc Nhất.
Cố Tỉ Thành vừa dẫn đội về, xe còn chưa kịp lái vào quân doanh đã bị người lính gác cổng chặn lại.
Cố Tỉ Thành từ trên xe nhảy xuống, bảo đội xe đi trước, “Sao thế?”
“Đoàn trưởng Cố.” Lính gác gọi, biểu cảm trên mặt anh chàng rất đặc sắc.
“Có chuyện gì thì nói đi, đừng có tỏ vẻ như thế nữa.” Cố Tỉ Thành vỗ vào mặt anh lính gác một cái.
“Hai chị dâu đến cả rồi ạ.” Lính gác nghiêm túc nói.
Cố Tỉ Thành nhíu mày, “Mấy hôm nay cũng không phải chỉ hai người đến chứ?”
“A... Đoàn trưởng Cố, anh còn có người vợ thứ ba nữa hả.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành cảm thấy câu này sai sai, nheo mắt nhìn anh lính gác, “Hai người mà cậu nói tới, đều là người nhà tôi?”
Lính gác nghiêm túc gật đầu.
“Cậu tìm thêm cho tôi một cô vợ nữa từ bao giờ thế?” Vợ anh chỉ có một người, lấy đâu ra... thôi tèo rồi...
Cố Tỉ Thành vỗ gáy, trong đầu anh hiện lên niềm vui mừng, kinh ngạc vì vợ anh đến đây, bây giờ thì biến thành sự kinh hãi khi Lục Tư Thần cũng mò đến.
“Cậu nói vợ tôi bị một cô gái họ Lục tới tìm hả?”
Anh chàng gác cổng gật đầu, “Hai người họ ra ngoài nói chuyện rồi.”
Cố Tỉ Thành thầm mắng một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
...