...
Trái tim ba Kiều đau thắt lại, ông muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên nổi.
Mẹ Kiều cũng không thể tin nổi những gì mà mình vừa nghe thấy, người mà con gái bà yêu lại là chồng chưa cưới của Kỳ Nhu sao?
Những điều còn chưa rõ trong câu chuyện này, hiện giờ chỉ cần ngẫm lại là có thể hiểu được rõ ràng.
“Đủ rồi!”
An phu nhân đột nhiên lên tiếng. Bà ngã ngồi xuống ghế, lệ nhuốm đầy mặt, ngay cả giọng nói cũng khàn đi một cách lạ thường.
“Được rồi, Kỳ Nhu là do chính cậu hại chết!” An phu nhân nói, hai tay ôm mặt của mình rồi khóc nấc lên.
An Chính Quốc ngồi bên cạnh vợ mình, tay ông nhẹ nhàng vỗ về bả vai của An phu nhân, sắc mặt cũng vô cùng đau đớn.
Bàn tay đang siết lấy bả vai Kiều Nhã Nguyễn của Phong Phong hơi cứng lại, chân của anh ta như nhũn ra. Vất vả lắm anh ta mới có thể xoay người lại nhìn An phu nhân bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Bác gái, bác nói cái gì?”
Cái từ “cậu” kia là chỉ anh ta sao?
Trong phòng chỉ còn tiếng khóc bi thiết của An phu nhân.
Cảnh tượng trong nhà vào giờ phút này tựa như lại quay về thời điểm mà cô gái ấy ra đi.
“Kỳ Nhu là do chính cậu hại chết!” An phu nhân khóc lóc lặp lại: “Nhưng mà con bé không cho ai nói ra. Nó không muốn cậu tự trách chính mình!”
“Con?” Phong Phong vẫn không thể hiểu nổi, lúc đó anh ta đâu có mặt bên cạnh Kỳ Nhu?
An phu nhân khóc lớn hơn, càng khóc lại càng không thể ngừng lại.
An Chính Quốc an ủi vợ mình, cuối cùng ông lên tiếng nói: “Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cậu vì con bé mà bị thương. Chuyện đó khiến cậu không thể vào trường quân đội với Sở Ninh Dực và An Phong Dương. Tôi biết lúc đó cậu đã nói cậu không hối hận, nhưng Kỳ Nhu lại là một đứa bé vô cùng nhạy cảm! Ánh mắt của cậu mỗi lần nhìn Sở Ninh Dực và Phong Dương đối với nó mà nói thì là một loại dằn vặt. Sau đó cậu lại chủ động rời xa Phong Dương và Sở Ninh Dực, chính là vì không muốn đối mặt với bộ dạng thảm hại của kẻ bị tụt lại phía sau của chính mình!”
Hai bàn tay của Phong Phong siết chặt lại, cơ thể khẽ run lên.
“Khi đó Kỳ Nhu đã hỏi anh trai của nó rằng con bé có thể đi làm quân nhân để thành toàn tâm nguyện của cậu được không, nhưng Phong Dương nói sức khỏe của con bé không phù hợp. Cậu biết không, Kỳ Nhu chẳng phải là một đứa bé mạnh mẽ gì cho cam. Con bé luôn là công chúa nhỏ được tôi và mẹ nó nâng niu, yêu chiều từ nhỏ tới lớn nhưng lại cứ khăng khăng quyết định như vậy!”
“Phong Dương không đồng ý cho con bé vào trường quân đội, thế nên nó mới lén lút đăng ký thi vào trường cảnh sát. Lần đó là lần duy nhất tôi nặng tay đánh con bé. Nhưng cậu biết nó đã nói gì không?” An Chính Quốc cười bất đắc dĩ: “Con bé đã nói, "Ba, đây là điều duy nhất mà con có thể làm cho anh ấy, tay trái của anh ấy hỏng rồi, không làm quân nhân được nữa, con muốn hoàn thành ước mơ của anh ấy!"”
An Chính Quốc nói xong, thân thể của Phong Phong run rẩy càng thêm dữ dội.
“Sức khỏe của con bé vốn đã rất yếu, mỗi lần nó về nhà đều bị thương khắp cả người. Mẹ nó khóc lóc không cho nó đi nữa nhưng nó lại nói, cậu bảo rằng nó mặc cảnh phục trông rất xinh đẹp!”
“Sau đó lại có một lần, cậu ra nước ngoài tham sự hội nghị nghiên cứu gì đó, con bé sốt cao không dứt, miệng thì vẫn nói nó không chịu nổi, không chịu nổi! Nhưng mà con bé đã quyết tâm rồi, nó cảm thấy là do nó hại cậu, cho nên nhất định phải tìm cách bù đắp lại sự mất mát ấy. Tôi với mẹ nó có khuyên thế nào cũng vô dụng.”
Chuyện Kỳ Nhu sinh bệnh, Phong Phong không hề hay biết.
“Sau đó, thầy giáo ở trường cảnh sát có đến tìm tôi và bà ấy nói chuyện. Họ nói với chúng tôi rằng sức khỏe của con bé không thích hợp để ở lại nơi đó, nếu còn tiếp tục thì chẳng khác nào lấy mạng của nó cả! Chính ngày hôm đó, con bé đã chạy khỏi trường.”
An Chính Quốc còn chưa nói xong, nhưng mà mọi người cũng đã có thể đoán được, chính ngày hôm đó là ngày An Kỳ Nhu gặp kẻ bắt cóc trên xe bus.
Cho dù Kiều Nhã Nguyễn không lên tiếng thì chắc chắn An Kỳ Nhu cũng sẽ không mặc kệ, bởi vì cô ấy đã nhìn thấy.
“Trên đường được đưa tới bệnh viện, Kỳ Nhu gọi điện cho mẹ nó nói rằng con bé mệt mỏi rồi, nó chịu không nổi nữa, nhưng đừng nói cho cậu biết, cứ để cậu nghĩ rằng con bé là một anh hùng, cũng là để nó hoàn thành được giấc mơ của cậu!”
...