...
Sư Niệm bị Sở Húc Ninh kéo ra khỏi hội trường, bên ngoài hội tường là một con đường nhỏ, hai bên trồng cây dương, có thể xem như đây là một khu rừng dương nhỏ.
Sở Húc Ninh sải bước rất lớn. Sư Niệm buộc phải tăng tốc thì mới có thể đuổi kịp được anh.
“Anh làm gì thế hả?” Sư Niệm hỏi, nhưng người phía trước vẫn không hề có ý định dừng lại.
Thỉnh thoảng có chiến sĩ nhìn họ rồi lại vội vàng dời ánh mắt.
Sở Húc Ninh cũng muốn biết rốt cuộc thì mình đang làm gì. Nhìn thấy cô và Tần Thiếu Bạch ở cạnh nhau, ngọn lửa trong lòng anh liền không thể nào khắc chế nổi.
Hai người ra khỏi hội trường khoảng tầm trăm mét. Sư Niệm thật sự không thể theo nổi nữa cho nên đã hất mạnh tay anh ra, loạng choạng một cái rồi đứng vững lại, bực dọc nhìn người phía trước cũng mới đứng lại, cô xoa xoa cổ tay mình.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Em đang bận lắm đấy.” Sư Niệm thấy hơi bực mình, hơn nữa rõ ràng cũng đã thể hiện sự bực tức của mình ra ngoài.
Sở Húc Ninh nhìn bộ dạng giận dữ của cô. Trước đây Sư Niệm tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng giờ cô bắt đầu thấy mất kiên nhẫn với anh rồi sao?
Cảm xúc này một khi xuất hiện, Sở Húc Ninh cảm thấy nó dần tăng lên đến mức anh không thể khống chế lại được nữa.
Sở Húc Ninh thâm trầm nhìn Sư Niệm. Sư Niệm cũng đang nhìn anh.
“Nếu anh không có chuyện gì thì em quay về làm nốt việc đây. Em đã hứa với các chị là sẽ xử lý tốt mọi chuyện rồi.” Sư Niệm nói rồi quay người định bỏ đi.
“Trước đây em không như thế này.” Sở Húc Ninh đột nhiên nói.
Giọng điệu của anh giống như một đứa trẻ vẫn luôn được yêu thương, nhưng bỗng một ngày người thương yêu nó lại lạnh nhạt với nó, cảm giác này khiến nó cảm thấy rất luống cuống.
Sư Niệm nghe thấy Sở Húc Ninh nói vậy liền quay lại nhìn anh. Mặt anh vẫn chẳng có chút cảm xúc gì. Nếu không phải âm thanh không chắc chắn đó đã bán đứng cảm xúc của anh thì có lẽ Sư Niệm thật sự không biết hiện giờ tâm trạng của anh đang thế nào.
“Em cũng biết đau lòng chứ.” Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh, “Là anh đã cho em hy vọng, nhưng cũng lại bóp chết hy vọng trong em. Nếu như anh vẫn cương quyết không chấp nhận em thì em vẫn sẽ lặng lẽ thích anh tiếp. Cùng lắm thì em cũng sẽ như dì em, chờ anh cả đời. Nhưng là anh đã chủ động cho em hy vọng, giờ lại nói với em rằng anh không cần em nữa, em đi đi.” Sư Niệm nói tới đây không khỏi nhếch lên một nụ cười giễu, “Em vốn đang ở đáy vực ngước nhìn anh, là anh đã kéo em lên, giờ lại muốn tự tay đẩy em xuống. Anh còn trông mong vào việc em có thái độ thế nào nữa?”
Mới đầu Sở Húc Ninh còn nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng sau đó lại lặng lẽ dời mắt, trong suốt quá trình đó cũng chỉ có một mình Sư Niệm nói.
Sư Niệm thấy anh nhìn ra chỗ khác, cô cười gằn, “Xem đi, đến tận giờ anh cũng vẫn không muốn thay đổi quyết định của mình, anh còn muốn em phải thế nào nữa đây?”
Sở Húc Ninh bất giác siết chặt bộ quân phục của mình, một lát sau anh mới mở miệng nói một câu khô khốc, “Tần Thiếu Bạch không hợp với em.”
Sư Niệm bật cười nhìn người đàn ông đang rũ mắt, “Được, em biết rồi.” Nói xong cô quay người bỏ đi luôn.
“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh cất tiếng gọi, cùng lúc đó cuối cùng cũng chịu ngẩng lên nhìn cô gái đang dừng bước trước mặt.
Sư Niệm quay lại nhìn anh. Giữa hai người chỉ cách nhau có mấy bước chân, nhưng Sư Niệm biết, tim anh đã khép lại mất rồi, không phải để đề phòng cô mà là đề phòng chính bản thân mình.
Trước mắt cứ coi như anh đưa ra quyết định đó là vì yêu cô, nhưng anh lại không biết rằng cái mà đối phương cần là thứ tình cảm mà anh có thể trao cho đối phương, như vậy mới gọi là yêu.
...