...
Như Thủy An Lạc thấy, ông lão này cũng chỉ hơi kiêu căng tự đại tí thôi.
Nhưng không may là hôm nay ông ta lại chọc phải Kiều Nhã Nguyễn.
“Cái con ngông cuồng này, dạy cho nó một bài học, cho nó biết thế nào là lễ độ.” Jack Tông nói rất độc ác.
Thủy An Lạc tự động lui về khu vực an toàn. Thành công trong nhiều năm trời có lẽ đã cho người đàn ông này quá nhiều cơ sở để tự tin, cho nên ông ta đã không nhìn nhận được rõ ràng rằng, trong thời thế và địa điểm hiện tại ai mới là người nắm quyền làm chủ.
Kiều Nhã Nguyễn được tôi luyện vài năm trong quân đội, bản lĩnh cao hơn lúc trước rất nhiều, nhưng so với năm kẻ đánh đấm chuyên nghiệp, vẫn chỉ có tác dụng kéo dài thời gian thôi.
Thủy An Lạc nheo mắt, đột nhiên nhìn thấy camera giám sát ở góc cao nhất, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mang theo ý cười rất rõ rệt, “Ông Jack Tông, truyền thông luôn có hai mặt đấy, ông có thể thao túng truyền thông, người khác cũng có thể làm được.”
“Ha ha ha, ai cơ? Cái thằng nhãi tóc lưa thưa Sở Ninh Dực ấy hả?” Jack Tông ngạo mạn nói, “Trên thế giới này, có bên truyền thông nào dám đối đầu với tao chứ?”
Sở Ninh Dực là thằng nhãi tóc lưa thưa?
Thủy An Lạc nghĩ, câu này mà để anh Sở biết được chắc sẽ giận lắm!
“Ông có thể thao túng truyền thông là vì trước kia ông không có nhược điểm gì để người ta hủy hoại, ông không biết phong trào văn minh tiến bộ hả? Đồng tính luyến ái ở đất nước tôi không được cho phép đâu, ông không biết hả? Hơn nữa, ông nhìn lại dáng vẻ của mình đi, nhìn kiểu gì cũng giống người thiếu thận bị người ta đè đó.” Thủy An Lạc chế giễu, bật cười thành tiếng.
“Con nhãi chết tiệt này, mày nghĩ tao không dám đụng vào mày à?” Jack Tông như một con mèo bị giẫm vào đuôi, bỗng chốc phẫn nộ rống lên.
“Hóa ra ông bị đè thật à!” Thủy An Lạc chậc chậc vài tiếng, tình huống này nên gọi là giận đến mất khôn nhỉ.
“Mày...”
Thủy An Lạc vội vàng lui về sau một bước, chỉ vào camera giám sát bên trên, “Ông Jack Tông, quả nhiên ông không hiểu Sở Ninh Dực. Tôi nghĩ rằng nhất cử nhất động của ông bây giờ đang xuất hiện trên họp báo tin tức rồi đó. Ông lại nổi tiếng thế giới rồi, vẫn chưa chịu dừng tay sao? Hay là ông còn muốn dây vào pháp lý nữa?” Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn trầy trật lùi về sau, không khỏi lớn giọng hơn.
Jack Tông ngẩng đầu nhìn camera, mặt mũi càng ngày càng dữ tợn, “Mày cho rằng như thế này có thể dọa được tao hả?”
“Ai thừa thời gian để dọa dẫm ông. Jack Tông, tôi nói cho ông biết, tốt nhất là ông bảo họ dừng tay ngay bây giờ, nếu không thì chút thể diện cuối đời của ông cũng khó giữ lại được, thân bại danh liệt luôn đấy.” Thủy An Lạc nói xong, Kiều Nhã Nguyễn đã không thể chống đỡ nổi mà bị đánh ngã xuống đất.
“Jack Tông...”
Âm thanh vội vã của Phong Phong vang lên từ bên trên.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Sở Thị.
Sở Ninh Dực chống cằm nhìn khung cảnh trong video, “Sao chưa gì đã mở miệng rồi, phần biểu diễn vẫn chưa kết thúc mà.”
George lau mồ hôi lạnh, Tổng giám đốc, anh muốn xem phần biểu diễn của cô Sở hả.
Nhưng anh ta cũng không ngờ rằng Sở Ninh Dực sẽ làm vậy, đồng nghĩa với việc công khai tất cả những việc không thể cho ai thấy của Jack Tông tới toàn thiên hạ.
Đồng nghĩa với việc, giải quyết tận gốc.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn George, thản nhiên nói, “Bây giờ còn lo không?”
George quả quyết lắc đầu, “Tôi tới đó xem sao.”
Sở Ninh Dực nhìn anh ta rời đi, cầm điện thoại trên bàn lên gọi vào số Thủy An Lạc.
Điện thoại reo ba tiếng mới có người bắt máy, “Anh Sở...”
“Đưa điện thoại cho lão già tóc bạc đó đi.” Sở Ninh Dực cười như không cười, mở miệng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên, nói đến chuyện ai ghim thù mạnh hơn ai, ở thành phố A này, cứ phải tìm anh Sở.
...