...
Hôn lễ bình thường?
Thủy An Lạc nắm lấy tay Sở Ninh Dực: “Anh Sở, anh quyết định, cái gì cũng do anh quyết định hết!”
Sở Ninh Dực: “...”
Vợ à, não là một thứ rất tốt, hy vọng em có một cái.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Mẹ à, liêm sỉ là thứ tốt, hy vọng mẹ có một cái.
Cần đầu óc thì đã có chồng rồi, liêm sỉ thì chẳng thể ăn được.
Vậy nên cô không cần mấy cái đó.
“Kỳ thực em cảm thấy chẳng cần thiết phải tổ chức hôn lễ đâu, chẳng phải trước đây cũng từng tổ chức rồi đấy sao?” Thủy An Lạc vừa kì cọ cho Tiểu Bảo Bối vừa nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, lần đó sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, nửa đường chạy trốn, đêm động phòng hoa chúc cũng chỉ làm qua loa cho xong thì sao có thể tính là một hôn lễ chứ?
“Em ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi, moi đâu ra lắm vấn đề thế chứ!” Sở Ninh Dực nói rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thủy An Lạc.
“Vậy anh nói chuyện Lão Phật Gia với Phong Phong không thể thành là thật sao?” Thủy An Lạc đổi sang chuyện khác.
Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút để nghĩ về chuyện của Phong Phong.
“Hai người bọn họ bây giờ chẳng khác gì hai con ốc sên, cả hai đều tự chui vào cái vỏ ốc của mình. Mỗi lần ló được đầu ra thì cái mà bọn họ thấy được không phải là đối phương, mà là Kỳ Nhu đứng giữa, vậy nên sẽ lại lui vào vỏ ốc của mình thôi.” Sở Ninh Dực cố gắng dùng ví dụ đơn giản nhất để nói cho vợ mình hiểu.
“Chị Kỳ Nhu không thể rời đi được sao?”
“Có một ngôi mộ cản đường đi của em, vậy em sẽ tự mình đi vòng qua nó hay chờ nó đi vòng qua em?”
Ây da...
Cái ví dụ này... cô đúng là không còn gì để nói nữa rồi.
“Chẳng lẽ không còn nào cứu được nữa à.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói.
“Vậy phải xem ai là người không sợ đau mà bất chấp mở một đường vòng đi qua Kỳ Như đã. Em đừng quên, cái chết của Kỳ Nhu là do cả hai bọn họ “liên thủ” gây ra, đây là điểm tối kỵ.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Anh chưa bao giờ nghiêm túc phân tích tình cảm của người khác cả, nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại là trường hợp đặc biệt, vì cô là người bạn thân nhất của Thủy An Lạc, Phong Phong cũng đặc biệt, cậu ta là anh em của anh.
Thủy An Lạc càng nghe thì càng cảm thấy trái tim lạnh lẽo, nói như vậy thì thật sự hết cách rồi.
Mặc dù chị Kỳ Như không còn nữa, nhưng cô ấy vẫn y như một cái cửa sổ giấy mà bất cứ ai cũng không dám đụng vào.
Nói chuyện với Sở Ninh Dực xong Thủy An Lạc vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng, thỉnh thoảng cô lại tự hỏi một câu: Thật sự hết cửa rồi sao?
Thấy Sở Ninh Dực gật đầu, cô lại tiếp tục đau lòng.
“Chẳng phải anh là anh lớn của Phong Phong sao? Anh không thể giúp bọn họ một chút được à?” Thủy An Lạc dỗ Tiểu Bảo Bối đi ngủ rồi tiếp tục nói.
Sở Ninh Dực lắc đầu.
“Bọn mình còn có thể gương vỡ lại lành được cơ mà.” Thủy An Lạc lại nói.
“Bởi vì giữa anh và em có con trai làm điều kiện tiên quyết. Bởi vì con trai nên chúng ta mới có thời gian ở bên cạnh nhau! Mà ở bên nhau chính là biện pháp tốt nhất để hóa giải mẫu thuẫn giữa hai người. Còn bọn họ lại chẳng có lý do gì để ở bên nhau cả.”
Sở Ninh Dực phân tích một cách lý trí.
Thế nên tâm trạng của Thủy An Lạc trở nên rất nặng nề. Cô kéo mạnh chăn lên để che kín cả người mình: “Em mà điên lên em sẽ chuốc thuốc bọn họ.”
Sở Ninh Dực: “...”
“Có chuốc thuốc cũng chưa chắc có thể thành công.” Sở Ninh Dực vẫn giữ lý trí lên tiếng.
“Vậy em chuốc mười lần luôn, nhìn Kiều Nhã Nguyễn như vậy khiến em thấy khó chịu lắm!” Thủy An Lạc nói rồi quay lưng lại với Sở Ninh Dực, ngủ luôn.
Lần này thì Sở Ninh Dực không còn gì để nói nữa rồi.
***
Cùng lúc đó, Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang bị đau bụng mà nằm trên giường ở An gia. Cô không dám sờ tới điện thoại di động, bởi vì cứ lần nào mở ra cũng sẽ thấy tin tức của ai kia, sau đó ngực sẽ lại đau đớn không nguôi.
Hiện tại cô chịu đủ cái cảm giác đau đớn này rồi, vậy nên có lẽ không nhìn thấy sẽ không thấy đau nữa!
“Ngủ rồi, không sao đâu, con cứ chăm sóc cho Mân Hinh và con gái con cho tốt đi là được.” Tiếng của mẹ nuôi ở ngoài cửa vang lên.
Bây giờ, người quan tâm đến cô, ngoại trừ Thủy An Lạc chắc cũng chỉ còn người nhà họ An mà thôi.
...