Chương 2770: Hy vọng [4]


...

Thành phố J, một thành phố có nền lịch sử và văn hóa lâu đời.

Sau khi xe tiến vào phạm vi thành phố J, Tân Nhạc cứ bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Nghe nói đây là quê hương của Lý Thanh Chiếu*, là quê hương của Biển Thước*, cũng là nơi diễn ra câu nói “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà* bên hồ Đại Minh không?” này“.

* Lý Thanh Chiếu: Hiệu là Dị An Cư Sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác nổi tiếng thời nhà Tống, với lối dùng từ hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái Uyển ước từ, được xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ.

Biển Thước: Tên thật là Tần Việt Nhân, lại có thuyết tên Tần Hoãn, hiệu Lư Y, là một thầy trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc.

Hạ Vũ Hà: Mẹ của Hạ Tử Vi trong bộ phim “Hoàn châu cách cách“.

Hai cái đầu Mặc Lộ Túc biết, cái cuối cùng lại khiến Mặc Lộ Túc nhíu mày, cái quái gì vậy?

“Xí, vừa nhìn là biết không phải người của thời đại em mà. Người không biết cả Hạ Vũ Hà thì làm sao mà có tuổi thơ được?” Tân Nhạc nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Luôn có nhiều tranh cãi về quê hương của Biển Thước nhưng không thể phủ nhận rằng, danh tiếng của nơi này là cao nhất trong số đó.” Mặc Lộ Túc nói xong, lái xe vào một khu nhà.

Mặc Lộ Túc tắt hướng dẫn chỉ đường, nhìn Tân Nhạc vẫn còn đang ngắm cảnh bên ngoài, “Xuống xe đi, đến nơi rồi. Phải tầm chiều giáo sư mới về. Anh đặt sẵn khách sạn ở gần đó rồi, chúng ta tới khách sạn trước.”

“Em còn tưởng anh lại mua nhà ở đây chứ?” Tân Nhạc chậc chậc vài tiếng, mở cửa xuống xe.

Mặc Lộ Túc khựng lại, quay đầu nhìn Tân Nhạc đang đóng cửa xe lại, “Hôm qua anh đã cho người mua một căn hộ trang trí sẵn ở khu này rồi, chắc khoảng ngày kia sẽ bàn giao.”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc suýt nữa đã đâm đầu vào cánh cửa. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ kinh hoàng, họ chỉ tới đây khám bệnh thôi mà, anh ơi, anh có tiền cũng không thể trác táng như vậy được.

Tâm trạng của Mặc Lộ Túc rất tốt, anh dẫn cô vào cửa khách sạn.

“Bao nhiêu tiền vậy?” Tân Nhạc không khỏi phải bật ra câu hỏi này, thành phố J chỉ là thành phố tuyến hai, nhưng nó có nền văn hóa lâu đời, cho nên giá đất cũng không thể rẻ được.

“Rẻ hơn thành phố A rất nhiều.” Mặc Lộ Túc nhíu mày trả lời.

Tân Nhạc: “...”

Anh ơi, anh nói kiểu gì vậy, toàn quốc có chỗ nào dám địch lại giá đất ở thành phố A đâu chứ?

Đến khách sạn, Mặc Lộ Túc gọi đồ ăn, hẹn với tiến sĩ ba giờ chiều sẽ qua đó, vừa đủ để giáo sư ngủ trưa một chút.

Khách sạn rất tốt, phù hợp với yêu cầu của Mặc Lộ Túc.

Tân Nhạc nằm xuống chiếc giường lớn, nhìn lên trần nhà. Mặc Lộ Túc đang gọi điện với thư ký, xác nhận công việc của công ty.

“Nếu không thì anh cứ về đi, em đi một mình cũng được.” Tân Nhạc không nỡ nhìn anh phân thân ra như vậy.

Mặc Lộ Túc ngắt cuộc gọi rồi nhìn về phía Tân Nhạc, “Về cơ bản, giáo sư Lý vì anh mới đồng ý lần khám bệnh ngoài lề này.”

Tân Nhạc cầm gối đầu, muốn ép mình chết ngạt, “Cứ coi như em chưa nói gì đi.”

Mặc Lộ Túc cười khẽ, đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, “Cũng không hẳn vậy, phần nhiều là anh muốn tới đây học tập giáo sư Lý.”

“Cho nên anh vẫn không buông được dao phẫu thuật.”

“Chắc tại thói quen đấy.” Mặc Lộ Túc nói, nhìn Tân Nhạc đang nằm sấp bên cạnh mình, “Cho nên em phải làm tốt công việc bác sĩ của em, không cần vì anh mà thay đổi gì cả. Bây giờ em đã thay anh làm việc anh thích rồi.”

Tân Nhạc vẫn chớp đôi mắt to tròn nhìn Mặc Lộ Túc, ngắm nghía ngón tay ấm áp của anh, “Lúc trước anh định nói với em cái này phải không, nhưng sợ em nghĩ ngợi nhiều, nên anh chọn cách im lặng.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, “Đúng vậy, em nghĩ quá nhiều, anh cũng không biết làm sao với em nữa.”

Tân Nhạc nhíu mày, “Bây giờ em sẽ không thấy bất an nữa rồi.”

“Câu nói đó thực sự quan trọng với chúng ta như vậy sao?” Mặc Lộ Túc tò mò, bởi vì sự thay đổi của Tân Nhạc thật sự rất rõ rệt.

Trước kia, anh nhắc tới công việc, chắc chắn cô sẽ bùng nổ, nhưng hôm nay hoàn toàn không hề.

Tân Nhạc chăm chú nhìn anh, sau đó lại nghiêm túc gật đầu, “Rất quan trọng, rất quan trọng, câu nói đó có thể khiến em yên tâm.”

...