...
Đi qua ăn chùa không phải là ý của cô, mà là do mẹ chồng nói thẳng. Nếu muốn qua thì qua ăn chung bữa cơm trưa luôn, đồng thời cũng để Tiểu Bảo Bối chơi ở bên kia lâu hơn một chút, chắc cụ nội đã nhớ chắt trai lắm rồi.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối trong tạo hình gà con lông vàng lại đi một đôi giày màu vàng cùng tông đang nhảy tới nhảy lui bên mẹ mình, có thể thấy nhóc đang rất hưng phấn.
Thủy An Lạc giơ hai tay đỡ lấy hai cánh tay ú nần của con trai rồi đặt nhóc vào trong ghế trẻ em. Thế nhưng Tiểu Bảo Bối lại nhất quyết không chịu ngồi vào. Mẹ chỉ cần buông tay ra là nhóc lập tức dùng móng vuốt của mình giãy ra.
“Mày bế đi! Tao cho xe chạy chậm chút.”
“Chị hai, chủ yếu là tao mệt!” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt mà nói.
“Bế, bế~” Tiểu Bảo Bối dùng chính chân nhỏ của mình phản kháng, nhất quyết phải để mẹ ôm nhóc.
Tiểu Bảo Bối đã hơn một tuổi rồi, không phải bé con như lúc trước nữa. Ôm một lúc thì còn được, chứ ôm suốt dọc đường thì tay của cô cũng coi như bỏ luôn.
“Ma ma, bế bế~” Tiểu Bảo Bối vẫn giùng giằng.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ đành ôm con trai đặt lên đùi của mình.
“Bế~” Tiểu Bảo Bối lắc lắc người đứng lên, không phải ngồi, mà là ôm, mẹ lại lừa bé.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai: Cũng có khác gì nhau đâu.
Tiểu Bảo Bối: Mẹ mau bế đi.
Cuối cùng Thủy An Lạc bại trận, nên chỉ có thể bế con trai bảo bối nhà mình vào lòng, hai tay cô đỡ tay của Tiểu Bảo Bối để nhóc đứng trên đùi mình chơi đùa.
Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lưỡi nói: “Bị Sở tổng bắt nạt thì cũng thôi đi, không ngờ ngay cả con trai mình mà mày cũng không giải quyết được.”
“Trước đây lúc ngồi trên xe toàn do Sở Ninh Dực bế nó cả, đều do anh ấy dạy hư hết!” Thủy An Lạc bất mãn nói.
“Bạ bạ tốt, bạ bạ tốt~” Tiểu Bảo Bối vội vàng lên tiếng phản bác.
“Ha, đừng có mà vuốt mông ba con nịnh bợ. Ba con không có ở đây đâu.” Thủy An Lạc nói rồi dùng một tay ôm lấy con trai, tay kia thì với lấy bình nước thím Vu đã chuẩn bị sẵn cho Tiểu Bảo Bối.
“Bạ bạ tốt~” Tiểu Bảo Bối kiên quyết giữ vững quan điểm của mình, nhóc còn lâu mới nịnh bợ.
“Vậy con thích ba hay là thích mẹ?” Thủy An Lạc ôm con trai đặt lên đùi, chặn lại không cho nhóc giãy giụa nữa, sau đó mới đặt bình nước vào tay con trai: “Con mau uống nước đi.”
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối bẹp miệng đầy tủi thân. Ba cũng không bắt nhóc ngồi xuống đâu, nhóc không muốn ngồi xuống mà.
Tiểu Bảo Bối vừa mới dứt lời thì trái tim thủy tinh của Thủy An Lạc lập tức vỡ vụn.
Con trai do chính cô sinh ra rồi nuôi nấng thế mà lại thích ba nó nhất.
“Không cho con uống nước nữa!” Mẹ mà đã tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
“Thủy An Lạc, mày đủ chưa hả, mày làm mẹ rồi đấy nhé!” Thế mà còn làm ba cái chuyện ấu trĩ như thế.
Tiểu Bảo Bối chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn hai tay trống rỗng, nhóc muốn nói: Mẹ à, mẹ thật sự không biết xấu hổ mà làm mấy chuyện này sao?
“Ma ma...” Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xoe rưng rưng nước mắt: “Ma ma... êu, êu...” Tiểu Bảo Bối nói còn không rõ ràng lắm, nhưng có thể đại khái hiểu được Tiểu Bảo Bối đang nói là, yêu mẹ.
Thủy An Lạc lập tức hài lòng, cuối cùng cầm bình nước đưa cho Tiểu Bảo Bối: “Uống đi.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Không hiểu sao đột nhiên cô có chút đồng cảm với Sở tổng.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Ba, Tiểu Bảo Bối thật sự rất đồng cảm với ba.
Hơn nữa, mẹ có phải bị ngốc thật không, nhóc đâu có nói là nhất định phải uống nước, mẹ lại còn có cảm giác nhóc vì muốn uống nước mà phải thỏa hiệp, quả nhiên mẹ ngốc thật đấy.
...