...
“Đúng rồi, nhắc tới ba Lạc, em còn nghĩ đến một việc.” Thủy An Lạc nói rồi đột nhiên ngồi dậy khỏi đùi của Sở Ninh Dực: “Đã lâu rồi không có tin tức của anh trai em! Sau vụ lần trước thì em chưa gặp lại anh ấy lần nào!”
“Gặp anh ta làm gì? Em cảm thấy anh ta hại em còn chưa đủ chắc?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, nếu không phải vì Lạc Hiên thì Thủy An Lạc đâu cần phải đeo kính áp tròng cả đời để sống thế này.
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, việc mà cô ghét nhất mỗi này chính là sáng phải đeo kính áp tròng vào, tối lại phải tháo ra. Nếu có một ngày cô bị mù thì chắc chắn là do đeo kính áp tròng.
“Nói thì nói là vậy, nhưng mà anh ấy cũng từng giúp em mà, hơn nữa dù sao thì anh ấy cũng là anh trai của em.” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Không biết, anh không liên lạc với anh ta.” Sở Ninh Dực nói thật.
Thủy An Lạc thở dài: “Kỳ thực em cảm thấy giữa anh trai em với Cố Thanh Trần nhất định có vấn đề gì đó. Cố Thanh Trần cũng sắp ba mươi rồi, mẹ với dì của anh cũng suốt ngày thúc giục mà cô ấy đâu có vội vàng muốn kết hôn đâu? Chuyện em bảo anh hồi trước anh đã điều tra chưa?”
“Bận quá.” cho nên quên rồi.
Hầy...
Câu trả lời này thật là thẳng thắn.
“Cô ấy là em họ của anh đấy, sao anh chẳng quan tâm chút nào vậy?” Thủy An Lạc ghét bỏ.
“Em thì lại rất quan tâm đến anh của em.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Đó là do cô lắm chuyện có được không?
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi quyết định không bám riết vấn đề này nữa, thay vào đó cô đứng dậy đi vào bếp rót nước: “Em nói anh nghe này, nhất định là Cố Thanh Trần có chuyện gạt anh, theo như sự hiểu biết của em về cô ấy thì đó nhất định là chuyện lớn.”
“Đó là tự do của con bé, nó đã lớn rồi, chúng ta không cần thiết phải lo lắng mọi chuyện cho nó.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc lấy nước xong quay về rồi đặt vào tay Sở Ninh Dực: “Anh họ như anh có tấm lòng rộng lớn ghê.”
“Tấm lòng anh không lớn, trong nhà còn có một người biết đày đọa anh như vậy, anh không rảnh thời gian đi quan tâm người khác.” Sở Ninh Dực nói với thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Thủy An Lạc: “...”
Nói như vậy thì mọi tội lỗi đều là do cô sao?
“Không quan tâm thì thôi quên đi, dù sao đó cũng là em họ anh chứ đâu phải em họ của em.” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi xoay người định đi lên lầu.
“Trong chuyện này còn có cả anh họ của em đấy.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nhắc nhở.
Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại, cô quay đầu rồi trừng mắt với Sở Ninh Dực: “Em đi ngủ đây!”
Sở Ninh Dực đứng dậy rồi theo cô lên lầu: “Cái này thì bản thiếu gia có thể làm cùng với em.”
“Không thích.” Thủy An Lạc nói rồi bước nhanh hơn, thế nhưng Sở Ninh Dực vẫn kịp xông vào trước khi cô đóng cửa, dù cô có làm thế nào cũng không thoát được.
***
Bên ngoài phim trường, mặt trời đã ngả về phía Tây, bé con và một người phụ nữ cùng nhau chơi đùa dưới gốc cây liễu, xa xa có một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đang nhìn bọn họ, cảnh tượng đẹp như một bức tranh.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên ghế nghỉ mà ngáp ngắn ngáp dài, đây là chỗ nghỉ của Phong Phong, cũng chỉ có Kiều Nhã Nguyễn mới dám trưng dụng nó.
Cô đúng là điên rồi nên mới đồng ý tới đây xem anh đóng phim, nằm nguyên cả một buổi chiều thế này thì chẳng thà cô đến thao trường để huấn luyện mấy lượt cho rồi.
Kiều Nhã Nguyễn còn đang mải ngáp thì di động trong tay rung chuông. Cô cúi đầu nhìn tên người gọi tới rồi nhận cuộc gọi: “Alo, lại có nhiệm vụ à?”
“Không phải, mọi người đang ở đâu thế, tôi qua đón Niệm Niệm.” Đầu bên kia là Sư Hạ Dương đang khẽ cười, nói.
“Ở phim trường, anh tới đi, có vẻ cũng sắp xong rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đứng dậy vươn vai một cái. Ngày hôm nay Thủy An Kiều không mang đứa bé xui xẻo kia tới đây cho nên cô thật nhàm chán.
“Cắt.” Đạo diễn kêu cắt, chứng tỏ là cảnh quay này kết thúc rồi.
Kiều Nhã Nguyễn tiếp tực khom lưng để dãn gân cốt.
“Mẹ Xinh Đẹp, Mẹ Xinh Đẹp!” Tiểu Sư Niệm đang mặc đồ cổ trang phi tới. Bé con giơ tay ôm lấy hai chân của cô: “Niệm Niệm nhớ mẹ quá.”
...