Chương 2961: Trút giận [9]


...

Cố Tỉ Thành chỉ biết lắc đầu, đưa tay xoa đầu và nhìn cô, không có ý mở miệng trách cứ.

Nhưng như thế không có nghĩa là Sở Lạc Nhất sẽ tha cho anh. Cô khẽ vươn ngón tay điểm một cái vào lồng ngực rắn chắc của anh. “Anh học quản lý quân sự, còn cô ta học bên quân y, sao hai người lại biết nhau vậy?”

Cố Tỉ Thành nhìn dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại tinh nghịch của cô mà chỉ cảm thấy đáng yêu, chứ không hề thấy phản cảm chút nào.

Từ xưa đến nay anh vốn không phải là người rộng lượng, nhưng cô gái này luôn là một ngoại lệ của anh.

“Có gặp mấy lần trong quá trình tập quân sự. Bọn anh còn học cùng một trường nên dần dần quen biết nhau, nhưng không thân.” Cố Tỉ Thành ăn ngay nói thật, giải thích với cô.

“Ối giồi ôi, người ta mà nghe thấy câu không quen thân của anh chắc là đau lòng lắm đấy.” Có được đáp án hài lòng, Sở Lạc Nhất vui vẻ bắt đầu trêu ghẹo anh.

Cố Tỉ Thành lấy tay dí đầu cô sang một bên. “Em đúng là điển hình của việc được lợi còn thích khoe mẽ đấy.”

“Ha ha ha...” Sở Lạc Nhất lại chui vào trong ngực Cố Tỉ Thành, “Thì anh chẳng bảo, được lợi mà không ra vẻ, lần sau sẽ không được nữa còn gì.”

“Bậy, anh nói thế lúc nào?” Cố Tỉ Thành nghiêm giọng. Anh không nhớ mình đã từng nói như thế.

“Là anh nói, anh nói, anh có muốn em tìm lại sổ ghi chép những câu anh từng nói không? Á, em biết rồi, anh cũng không nhớ những câu em từng nói có phải không. Hừ, em giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo đẩy anh ra, sau đó vòng tay hai trước ngực và đưa lưng về phía anh.

Cố Tỉ Thành cúi đầu bật cười, đúng là anh không nhớ mình từng nói câu này thật.

Nhìn bóng lưng giận dỗi đang quay về phía mình, anh vẫn cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu. Anh ngồi luôn xuống giường rồi ôm cô vào trong lòng. “Ngày nào nói chuyện với em cũng đều vào lúc nửa đêm. Lúc ấy anh đã mệt mỏi đến mức chẳng biết mình là ai nữa rồi, làm sao còn nhớ mình đã từng nói gì được chứ?” Hầu như lần nào anh cũng ôm điện thoại ngủ, là vì không muốn bỏ lỡ lời cô nói.

Tiếng nói của anh không lớn, nhưng lại là lời giải thích tốt nhất đối với cô.

Thật ra cô không hề tức giận, chỉ cố tình nói vậy cho anh nghe thôi.

Giữa hai người yêu nhau có thể làm những gì, chẳng phải chỉ làm mấy chuyện nhàm chán này thôi sao?

Nhưng nghe anh nói thế, Sở Lạc Nhất lại nghi ngờ. Mấy năm anh đi lính nhất định rất mệt mỏi và bận rộn, nhưng vẫn cố bớt chút thời gian tán gẫu với cô. Cô có thể tưởng tượng ra anh dùng dáng vẻ như thế nào để nói chuyện linh tinh cùng mình.

“Anh chưa từng nhìn thấy em, tại sao lại tốt với em như vậy?” Sở Lạc Nhất dựa lưng vào lồng ngực của anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành cũng từng tự hỏi mình về vấn đề này, tại sao anh lại đối xử tốt với một cô bé chỉ mới mười tuổi và chưa từng gặp mặt bao giờ như thế, còn tốt đến mức chính anh cũng cảm thấy mình thật biến thái.

“Chắc là do cảm giác đấy.” Cố Tỉ Thành đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Năm đó, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc bình ước nguyện kia khiến anh cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu. Sau đó, trong quá trình cách mười ngày nửa tháng, thậm chí là nửa năm trò chuyện một lần, anh cảm thấy đứa bé này luôn có những cái nhìn sâu sắc độc đáo không phù hợp với lứa tuổi của cô. Dần dần anh cũng bắt đầu cảm thấy không thể rời bỏ cô được.

Câu nói này thật sự đã lấy lòng được Sở Lạc Nhất. Cô cười ngây ngất mà không biết mình bật cười vì cái gì.

Cố Tỉ Thành ngồi với Sở Lạc Nhất một lúc thì nhận được điện thoại bên quân đội, gọi anh nhanh chóng trở về.

Sở Lạc Nhất lè lưỡi, “Về để bị phê bình đấy hả?”

Cố Tỉ Thành ra vẻ nghiêm túc nhìn cô. “Đừng có giả bộ.” Còn không phải do cô đấy à.

...