...
Có lẽ là bởi vì bị bệnh nên mắt cô đầy tơ máu, nhãn cầu tựa như là đang bị nước mắt nhuốm dần, lấp lánh ướt át.
Hoa tuyết bay bên ngoài đập vào cửa sổ, ngưng kết thành song cửa đẹp đẽ.
Khắp phòng bệnh đầy hơi ấm từ máy sưởi nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.
Ánh mắt của cô lướt qua dáng người nghiêng nghiêng của Sở Ninh Dực, rơi xuống bên khung cửa sổ.
Sở Ninh Dực nắm chặt tay cô, màn cầu hôn của còn đang chuẩn bị dang dở. Anh muốn tặng cho cô một màn cầu hôn thật đẹp đẽ.
“Chờ em khỏe lại, việc đầu tiên anh làm sẽ là cầu hôn em, được không?” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng, chỉ cần cô khỏe lại, anh sẽ không bận tâm đến chi tiết màn cầu hôn có hoãn mỹ hay không nữa, anh sẽ không chút do dự cầu hôn cô.
Thủy An Lạc dường như không nghe thấy anh nói, vẫn nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài kia.
“Anh biết không? Sau khi chúng ta kết hôn, trận tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi. Hôm đó anh đồng ý với em sẽ về nhà ăn cơm, nhưng anh không về. Thậm chí từ đó về sau, ngay cả điện thoại của em anh cũng không nghe nữa. Khi đó em cũng ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm tuyết rơi trọn một đêm. Em liên tục tự nhủ với bản thân, anh quá bận, anh vì công việc, chứ không phải đang trốn tránh em.” Thủy An Lạc cười, không biết là bởi vì đang bệnh hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, trong giọng nói của cô chất chứa mấy phần thê lương, “Nhưng mùa tuyết năm sau, chúng ta ly hôn, Tiểu Bảo Bối cũng sắp ra đời. Khi đó, em mang theo Tiểu Bảo Bối ngồi bên cửa sổ, nói với thằng bé, chờ con được sinh ra, chưa biết chừng ba sẽ đến tìm chúng ta.”
Thủy An Lạc càng nói, trái tim Sở Ninh Dực càng như bị ai đó xé rách.
Nhưng anh không ngăn cản Thủy An Lạc mà để cho cô nói tiếp.
“Đây là trận tuyết thứ ba kể từ khi em quen anh. Cuối cùng, chúng ta cũng có thể ngắm nó cùng nhau.” Thủy An Lạc khẽ cười, dựa sát vào lòng anh, như muốn tìm kiếm chút ấm áp từ trên người anh vậy.
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, lại kéo dịch chăn lên trên một chút, nhưng cô gái trong lòng vẫn run rẩy kịch liệt.
“Sau này năm nào anh cũng sẽ ngắm tuyết với em.” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng.
“Được.” Thủy An Lạc mỉm cười nói, rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại, “Sở Ninh Dực, nếu như em làm chuyện gì có lỗi với anh, anh có hận em không?”
“Không đâu.” Sở Ninh Dực cất lời hứa hẹn.
Thủy An Lạc khẽ mỉm cười, thật tốt, nhưng nếu chuyện đó liên quan đến người thầy có ơn với anh thì sao? Liên quan đến ân nhân cứu mạng của anh thì sao?
Thủy An Lạc nhắm mắt lại, dòng lệ theo khóe mắt trượt xuống.
“Sở Ninh Dực, bản thỏa thuận ly hôn em cất trong chiếc hộp dưới gầm giường, trong đó có một quyển nhật ký, mật mã là sinh nhật của Tiểu Bảo Bối. Bản thỏa thuận em kẹp trong đó, khi nào anh về thì nhớ lấy ra rồi xé đi nhé.”
Sở Ninh Dực run rẩy hôn lên trán cô, “Ngốc ạ, chờ chúng ta tái hôn, tờ giấy đó sẽ tự mất hiệu lực thôi.”
Tái hôn, Thủy An Lạc nghe hai chữ này, đây là hai chữ anh đã nói rất nhiều lần nhưng cô lại cứ màu mè mãi, chắc ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi.
Thủy An Lạc tựa trong lòng Sở Ninh Dực, lại nặng nề thiếp đi.
Sở Ninh Dực cúi đầu, nắm thật chặc lấy tay cô, thấp giọng ghé bên tai cô nói: “Không sao, anh đảm bảo em sẽ không sao hết.”
Đáng tiếc, Thủy An Lạc rơi vào hôn mê đã không thể nghe được lời hứa đầy bất an của anh nữa.
Tuyết rơi lớn đến tận tối, trên bệ cửa sổ đã phủ cả một lớp tuyết dày trắng xóa.
Nhiệt độ thân thể Thủy An Lạc ngày càng cao. Sở Ninh Dực giúp cô hạ nhiệt bằng vật lý cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Cô liên tục nói mơ, nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng nghe rõ câu nào cả.
...