...
Sở Lạc Duy nhìn cô né xa, đành ngồi xuống bên giường cô.
“Trước mắt thì "Công Tước" nằm trong tay hắn ta đã lỗ mất hai trăm triệu, qua vài ngày nữa là tôi có thể thu lưới rồi.” Sở Lạc Duy nói.
Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng, không nghĩ ngợi gì nhiều đã đi tới bên cạnh giường, “Tên đạo diễn đó bị bại não à? Tại sao cứ phải tìm người ở Trung Quốc?”
“Bại não thật, ngay từ đầu hắn ta đã tuyên bố tìm diễn viên ở Trung Quốc, chẳng qua chỉ muốn ra oai với tôi. Bây giờ không rút lại lời đã nói được, diễn viên cũng không tìm được, đoàn làm phim hao tiền tốn của, cho nên không bao lâu nữa là tôi có thể làm ngư ông đắc lợi rồi.”
Kiều Vi Nhã ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy, nhìn cậu đan tay sau gáy, sau đó nằm xuống giường cô.
“Như thế có phải cậu đã có kế hoạch quay "Công Tước" rồi không?” Kiều Vi Nhã nói, hai mắt sáng lên, tươi cười nhìn Sở Lạc Duy, “Bộ "Công Tước" này bây giờ đã nổi tiếng lắm rồi, đợi đến khi cậu quay, chắc chắn sẽ nóng bỏng tay luôn, để tôi đặt tên đầu đề cho, coi như thực tập luôn.”
“Cầu xin tôi đi.” Sở Lạc Duy không hề khách sáo.
“Cầu xin cậu.” Kiều Vi Nhã không còn tí liêm sỉ nào nữa.
Sở Lạc Duy nằm trên giường nhìn cô, “Không phải như thế.”
Kiều Vi Nhã nhíu mày, chắp hai tay lại, nhìn cậu với vẻ vô cùng đáng thương, “Xin cậu đó...”
Sở Lạc Duy: “...”
Dáng vẻ tủi thân, giọng nói mềm mại, cả khuôn mặt đó nữa, nhìn thế nào nghe thế nào cũng chỉ muốn ôm vào lòng mà hôn một cái thật đã mới thôi.
Mà đã thích là nhích, Sở Lạc Duy đưa tay ra đột ngột đè cô xuống, trước khi Kiều Vi Nhã kịp kêu lên, cậu đã phủ môi mình lên môi cô.
Chỉ đơn giản là hai đôi môi chạm nhau thôi, Sở Lạc Duy không có động tác gì tiếp theo, vì đôi mắt mở to của Kiều Vi Nhã quá sáng.
Sở Lạc Duy nhanh chóng ngồi dậy, đứng thẳng người, nhìn cô gái đang nằm trên giường, “Được, tôi đồng ý.”
Sở Lạc Duy nói xong, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Kiều Vi Nhã bật người ngồi dậy, cầm gối ném về phía cửa ra vào, “Sở Lạc Duy, thứ đáng ghét, đó là nụ hôn đầu của ông đây đấy.”
Gối đập vào lưng, thực ra cũng không có cảm giác gì.
Sở Lạc Duy chưa đóng cửa lại. Cậu quay đầu nhìn cô gái đang giậm chân bình bịch, điềm tĩnh nói, “Cậu mà vẫn còn nụ hôn đầu cơ hả, định chọc tôi cười chết rồi thừa kế tài sản của tôi sao?”
Kiều Vi Nhã: “...”
Nhắc đến chuyện nụ hôn đầu, chuyện đó không phải ngượng ở mức bình thường đâu, ai bảo hồi nhỏ cô là một bé gái mê trai.
“Vậy cậu cũng không thể hôn tôi chứ?” Kiều Vi Nhã tiếp tục giậm chân, sau đó chà môi mình thật mạnh.
Sở Lạc Duy hơi nheo mắt nhìn cô gái đang chà môi nào đó, động tác này thực sự khiến người ta không thích nổi.
“Soi gương mà xem, trên mặt cậu viết sẵn mấy chữ xuân tình phơi phới đấy, tôi chỉ có lòng thỏa mãn cậu thôi.” Sở Lạc Duy nói rất hùng hồn.
Kiều Vi Nhã lại túm thêm một cái gối ném về phía cậu, “Có lòng cái ông lớn cậu.”
“Tôi có "ông lớn" hay không mà cậu còn không biết à?” Sở Lạc Duy cười giễu, “Học báo chí tới ngu cả người rồi, làm sao giờ?” Sở Lạc Duy nói rồi, lắc đầu đi ra ngoài.
Kiều Vi Nhã: “...”
Kiều Vi Nhã nhìn theo bóng lưng cậu, khuôn mặt trở nên vô cùng hung dữ.
Muốn bóp chết cậu ta quá đi mất!
Hôm nay chắc vận cô đen lắm nên mới vừa nhận phải hoa cúc vừa bị cậu ta trêu đùa thế này!
Có lẽ, cô nên lên núi xin một cái bùa bình an, nếu không sớm muộn gì cũng bị tên chọc cho tức chết mất!
...