...
Nếu như nói ban đầu cô chỉ muốn Tư Mộ Hàn khôi phục ký ức, vậy thì bây giờ cô lại có suy nghĩ khác.
Cho dù bây giờ không có những ký ức đó, làm lại một lần nữa, có phải Tư Mộ Hàn cũng sẽ yêu cô như lúc trước?
Mặc dù bây giờ Tư Mộ Hàn luôn không nóng không lạnh với cô, thế nhưng cô hơi bắt đầu mong chờ, dưới tình huống Tư Mộ Hàn không khôi phục lại ký ức, anh cũng có thể yêu cô.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đáy lòng Nguyễn Tri Hạ đã sinh ra một cảm giác hưng phấn mơ hồ.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn xem anh là Tư Mộ Hàn của lúc trước mà đối xử, vì vậy đáy lòng luôn có chút mất mát.
Nếu như bây giờ cô xem Tư Mộ Hàn là người vừa mới quen biết không bao lâu, có phải cô sẽ càng dễ dàng chấp nhận anh của hiện tại hơn không?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, khả năng này chính là vấn đề mấu chốt.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Sau khi điện thoại được kết nối, tiếng chuông vang lên mấy lần liên tiếp, thế nhưng không ai nghe máy.
Nếu là lúc trước, Nguyễn Tri Hạ sẽ không nhịn được lấy ra so sánh Tư Mộ Hàn giữa lúc trước và hiện tại.
Thế nhưng lúc nãy cô đã nghĩ thông suốt, bây giờ Tư Mộ Hàn không nghe điện thoại cũng không sao.
Ngay lúc điện thoại sắp tự động ngắt kết nối, cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng nghe điện thoại.
Anh nghe điện thoại nhưng không lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý, chủ động lên tiếng hỏi: “Tối hôm nay, anh vẫn tới ăn cơm như thường lệ đúng không?”
Tư Mộ Hàn hơi kinh ngạc, mặc dù Nguyễn Tri Hạ không đứng trước mặt anh, nhưng từ trong giọng nói của cô, anh cũng có thể nghe ra một tia nóng bỏng khác với ngày thường.
Anh hơi ngừng một chút rồi mới trả lời câu hỏi của cô: “Ừ.”
Trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ có mang thêm ý cười: “Vậy ngày hôm nay anh muốn ăn gì, đợi lát nữa em sẽ đi mua thức ăn cho anh.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, trầm giọng nói: “Gì cũng được.”
Ngày hôm nay, Nguyễn Tri Hạ nhiệt tình đến mức không được bình thường cho lắm.
Nguyễn Tri Hạ có được đáp án của Tư Mộ Hàn, cô không hỏi gì thêm nữa và cúp máy.
Về phía Tư Mộ Hàn, sau khi bị cúp điện thoại, anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu sau mới từ từ buông điện thoại xuống.
*
Chiều lúc hết giờ làm, Tư Mộ Hàn ghé về biệt thự của mình trước, anh đón Tư Hạ rồi hai cha con cùng đi qua nhà Nguyễn Tri Hạ.
Khi hai cha con đến, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa chuẩn bị xong cơm tối.
Cô đang chuẩn bị món hấp.
Trong món hấp cô có cho thêm một loại nấm, nên mùi thơm phát ra thơm nồng mà rất thanh khiết.
Tư Hạ vừa vào cửa, ngửi được hương thơm, liền trực tiếp chạy thẳng vào bếp: “Thơm quá à!”
Tiếng của cô bé hơi nhõng nhẽo, tuy có hơi lớn tiếng chút, nhưng mà lại không khiến cho người nghe cảm giác khó chịu.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng của con bé, liền từ bếp chạy ra.
“Tri Hạ?” Cô không nghĩ Tư Mộ Hàn sẽ dẫn Tư Hạ cùng đến.
“Mẹ!” Tư Hạ liền chạy tới ôm lấy chân của Nguyễn Tri Hạ: “Con nhớ mẹ lắm!”
Nguyễn Tri Hạ nghe được lời con bé nói mà tim cô thiếu điều tan chảy, cô ẵm Tư Hạ lên: “Mẹ cũng nhớ Tri Hạ.”
Tư Hạ há hốc miệng, tròn mắt nhìn hướng vào bếp: “Món gì mà thơm quá vậy!”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, ôm cô bé đi vào bếp, vừa đi cô vừa nói: “Là món mẹ nấu đó, lát nữa sẽ còn thơm hơn nữa…”
...