...
Chương 4082:
Mấy người đi luôn vào tắm nước ấm cho đến khi cơ thể ấm trở lại mới hắt xì một cái để cho bác sĩ kiểm tra.
Đợi mọi việc xong xuôi thì trời cũng sáng rồi. Đến lúc này Tư Mộ Hàn cũng không thấy buồn ngủ nữa, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mặt trời mọc soi rọi ánh nắng đỏ đỏ cam cam xuống mặt đất, cái thế giới âm u ướt đẫm đêm qua trở nên trần đầy sức sống hơn.
“Đứng đây làm gì vậy? Tôi thấy Tri Hạ đã đưa Hướng Minh và Tỉnh Hòa vào trong nghỉ rồi, cậu cũng nghỉ ngơi chút đi” Nguyễn Kiến Định tiến lên trước cũng đứng với Tư Mộ Hàn, nhìn Hàn cảnh bên ngoài mà than thở.
Lần này té ngã đúng là có chút đau đớn, là do trong lòng anh quá tận tâm cứu người bị che mờ hai mắt nếu không thì mọi việc cũng không đến mức nghiêm trọng như này. Nói ra thì anh cũng gan lắm, dám tay không mà mang cho Abel những thứ ông ta muốn.
“Cô ấy cũng chẳng nghỉ ngơi gì đâu, anh đến đây làm gì?” Tư Mộ Hàn dựa nửa người vào tường, tay đút túi quần nhìn anh ta.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy… có lõi. Lần này là do tôi kích động”
Một lời xin lôi đã cất giấu trong tim suốt chặng đường dài cuối cùng cũng nói được ra khi ở đây không có ai. Nguyễn Kiến Định thở phào nhẹ nhõm, trong tim cứ như bị một hòn đá đè nặng, cứ luôn cảm thấy khó.
thở, cả người chán nản và khó chịu, ở mãi trong bệnh viện càng khó.
chịu hơn, không bằng ra ngoài đi dạo đây đó.
“Việc lần này ai cũng không đoán trước được, không cần vì thế mà buồn bực, đây chỉ là thất bại tạm thời thôi” Tư Mộ Hàn không cần nhìn cũng tưởng tượng ra vẻ mặt của Nguyễn Kiến Định bây giờ như nào.
Đối với Tư Mộ Hàn mà nói thì mọi người toàn vẹn trở về đã là một thành công rồi. Abell đã kinh doanh rất nhiều năm, nếu mà dễ dàng bị bọn họ xử lý sạch gọn thì ông ta sẽ phải cẩn thận xem xét lại xem có chỗ nào sai sót rồi không.
Một người mà ngay cả Công tước Otto bây giờ cũng chỉ có thể giữ chân được thì bọn họ thoát thân được đã là không dễ dàng gì rồi. Sự lùi bước lần này chỉ là giúp anh có cơ hội tích lũy kinh nghiệm, từ từ lên kế hoạch rồi anh sẽ kéo Abel xuống để ông ta nắm bẹp dưới chân mình.
“Mau về mà nghỉ ngời chút đi. Tôi ra ngoài dạo một vòng rồi về.” Nguyễn Kiến Định vỗ vỗ vai Tư Mộ Hàn, hai tay đút túi chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn bóng lưng anh ta có chút cảm giác hiu quạnh.
Tư Mộ Hàn nằm chặt tay, không nói gì, đứng một lúc thì đi vào trong phòng.
Bên kìa tìm cả buổi tối vẫn không tìm thấy người, chỉ bảt được mấy tên vệ sĩ có đánh chết cũng không mở miệng khai ra. Abel ngồi trên ghế, hai tay để trên mặt bàn, nhìn mấy người mình phái đi đứng trước.
ghế mà im lặng không nói gì.
“Ông chủ, bọn người Tư Mộ Hàn bây giờ đã đến bệnh viện rồi.
Công tước Otto đã sai người canh giữ xung quanh bệnh viện, người của chúng ta không vào được nên tình hình cụ thể trong đó tạm thời không biết rõ…
Càng nói càng bé lí nhí, sắc mặt của Abel càng cau có, đến cuối cùng thì người này im lặng luôn.
“Hai đàn ông, hai phụ nữ với hai đứa trẻ, mười mấy người đuổi theo, các người mà không chết ở bên ngoài thì tôi phát hét lên là được rồi đúng không?”
Nói xong Abel “rầm” một tiếng, đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn mấy tên trước mặt đang thở hồng hộc, gấp gáp.
“Ông chủ, mấy tên đuổi theo phía sau chạy đến rõ ràng là đám người đã qua huấn luyện chuyên môn kỹ càng, lấy một địch hai là chuyện bình thường, anh em bọn họ cũng chết cũng bị thương. Thực sự không phải chúng tôi không đuổi theo mà là năng lực của chúng tôi… không đủ!”
Đây thật sự là một điều khó khăn khi thừa nhận bản thân mình vô dụng, người ta lợi hại. Người này nói xong thì cúi đầu, lùi xuống hai bước, vẻ mặt hổ thẹn không nói gì, cả người ủ rũ như cây rau héo.
nhanh chóng lùi xuống phía sau.
...