...
“Một mình anh trở về là được rồi, em và Hướng Minh ở đây cũng rất tốt” Nguyễn Tri Hạ mệt mỏi tựa vào ghế sofa, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt lộ rõ thái độ uể oải. Nguyễn Kiến Định đau lòng, nhưng có một số việc không phải cứ trốn tránh là sẽ qua đi.
Trong phòng, trong lúc nhất thời cả hai người đều không nói chuyện.
Lúc này, Nguyễn Hướng Minh đang túm lấy Lê Quốc Nam trốn ở phía sau cửa nghe lén.
Sau khi trở về phòng không lâu, cậu bé cảm thấy sự việc không thể nào đơn giản như vậy được, vậy nên đã túm lấy Lê Quốc Nam chạy đến trốn ở sau cửa nghe lén.
Trong phòng, Nguyễn Kiến Định thở dài, ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ à, anh cũng không muốn ép em, anh chỉ hy vọng em có nhiều sự lựa chọn hơn một chút, đời người không phải chỉ có một con đường có thể đi, cho dù là không suy nghĩ vì chính bản thân mình vậy thì em cũng nên suy nghĩ vì Hướng Minh chứ, đứa bé cũng đã sinh ra rồi, em phải có trách nhiệm với nó.” Nguyễn Tri Hạ không có ý kiến gì, cũng không muốn nói chuyện.
Nguyễn Kiến Định đè nén sự chua xót trong lòng xuống, tiếp tục nở nụ cười nói: “Chẳng lẽ em không muốn điều tra rõ ràng chuyện của bố mẹ hay sao? Nguyễn Tri Hạ, sống một đời không nên tự giam chính mình trong một phòng giam nhỏ hẹp như vậy, em còn trẻ, còn rất nhiều quãng thời gian tươi đẹp chưa trải qua, chẳng lẽ em không muốn dẫn Hướng Minh đi qua những con đường em từng đi qua hay sao, để Hướng Minh cảm nhận những cảnh đẹp mà em từng cảm nhận hay sao?” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu xuống, thật lâu.
“Anh, em không muốn trở về! Chuyện của bố mẹ có anh lo là được rồi, em chẳng biết làm gì cả, trở về cùng anh chỉ gây thêm phiên phức mà thôi.” Cô ôm đầu gầm nhẹ lên một tiếng, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lại càng tái nhợt hơn.
“Anh cứ nghĩ là em ích kỷ cũng được, em không muốn trở về Hải Phòng, bây giờ em sống ở đây cũng rất tốt, em có Hướng Minh là đủ rồi, em không cần những người khác, Hướng Minh ở đây cũng rất vui vẻ, em không muốn trở về tự tìm phiên phức đâu, anh…” Nắm lấy góc áo của Nguyễn Kiến Định, nước mắt bất ngờ rơi trên mặt cô, cô cố gắng giải thích với anh ấy.
Nguyễn Kiến Định sững sờ, nhìn Nguyễn Tri Hạ cúi thấp đầu mà nói bản thân cô không muốn trở về, anh ấy cũng không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ đau khổ như vậy, trong mắt Nguyễn Kiến Định tràn ngập lửa giận, anh ấy chỉ hy vọng em gái mình có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc, mặc dù hiện giờ Nguyễn Tri Hạ trông có vẻ sống vô cùng hạnh phúc nhưng anh ấy có thể cảm nhận được thật ra cô sống không vui vẻ chút nào cả.
Âm thầm an ủi em gái đang khóc †rong ngực mình, anh nhíu mày nói: “Nguyễn Tri Hạ, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cũng đến lúc em nên đối diện với nó rồi.” Áo sơ mi trắng trên người Nguyễn Tri Hạ đã nhăn nhúm, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng cùng nỗi nhớ nhung mờ mịt, do dự một lúc lâu, cô mới rời khỏi ngực của Nguyễn Kiến Định: ‘Dạ, chúng ta bắt buộc phải trở về sao anh?”
“Bắt buộc phải trở vê, chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng mối thù của bố mẹ, anh sẽ không để bố mẹ vô duyên vô cớ bị người khác hãm hại như vậy đâu…
Sắc mặt Diệp Phi vốn dĩ đã tái nhợt, nay lại càng thêm trắng bệnh, yếu ớt nói: “Em xin lỗi anh, là do em tùy hứng, là em bị che mắt, đã quên mất mối thù của bố mẹ, em thật có lỗi với bố mẹ…
“Em với anh trở về Hải Phòng, anh yên tâm đi, em sẽ dẫn theo Hướng Minh cùng nhau giúp anh. Nguyễn Tri Hạ lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười nhìn về phía Nguyễn Kiến Định: “Nhưng em không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Tư Mộ Hàn, anh nhớ viện cớ giúp em nhét” Nguyễn Kiến Định xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng: ” Tất nhiên rồi, việc này anh đã giúp em viện cớ từ sớm rồi, những năm ấy Tư Mộ Hàn đã khiến em phải chịu nhiều đau khổ, anh sẽ giúp em đòi lại gấp đôi, sẽ không để cho anh ta sống tốt đâu”
“Dạ, em biết anh là tốt nhất mà, vậy khi nào chúng ta xuất phát ạ, để em còn nói cho Hướng Minh biết nữa” Mặc dù trong lòng cô vẫn không muốn trở về Hải Phòng, nhưng khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn nở nụ cười, giả vờ như cô đang rất vui vẻ.
“Em không cần lo lắng Hướng Minh bên kia đâu, anh đã nói với Hướng Minh rồi, đại khái chắc khoảng trong mấy ngày này, về cơ bản thì anh đã chuyển gần hết sản nghiệp về Hải Phòng rồi.” Nguyễn Kiến Định nhăn mày nhìn vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười của Nguyễn Tri Hạ, vô cùng đau lòng: “Nguyễn Tri Hạ, em tin anh không?”
“Sao anh lại hỏi như vậy, tất nhiên là em tin anh rồi!” Cô hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn vào mắt Nguyễn Kiến Định, Nguyễn Tri Hạ không chút do dự nói.
...