...
Tư Mộ Hàn lạnh lùng cười một tiếng, trong giọng nói của anh rõ ràng là khinh thường: “Làm sao để trả thù? Giết chúng ta?”
Ngược lại, anh còn nói thêm: “Lưu Chiến Hằng cũng không có bản lĩnh gì, đã có bằng chứng tố cáo Nguyễn Hương Thảo, còn để cho người khác bảo lãnh cô ta ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy giọng điệu của Tư Mộ Hàn giống như đang cố ý nhằm vào Lưu Chiến Hằng.
Cô không vui nói: “Anh có bản lĩnh nhất được chưa?”
Chỉ có điều, anh đã đoán đúng suy nghĩ của Nguyễn Hương Thảo.
Quả thật Nguyễn Hương Thảo muốn giết bọn họ để báo thù cho Trần Tuấn Tú.
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Em cảm thấy tôi nói không đúng sao?”
“Lưu Chiến Hằng có liên quan gì đến anh sao? Đến nỗi anh nhằm vào anh ấy như thế?” Tư Mộ Hàn luôn biểu hiện rất rõ vẻ yêu thích khi đứng trước mặt cô.
Tư Mộ Hàn cười lạnh, giọng điệu không hề có ý tốt: “Em đang nói giúp cho anh ta sao? Làm vợ chưa cưới của anh ta, còn nảy sinh tình cảm với anh ta?”
Giọng điệu này của anh nghe có vẻ hơi nguy hiểm, Nguyễn Tri Hạ không dám nhổ râu trên miệng cọp, nhưng cô không thể không nói những lời nên nói.
Cô dịu giọng hơn một chút: “Dù sao thì anh ấy cũng đã cứu em.”
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn nặng nề khóa chặt cô, ánh nhìn này đã làm cho cả người Nguyễn Tri Hạ rất khó chịu.
Một lát sau, anh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Em hiểu rõ Lưu Chiến Hằng được bao nhiêu?”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Nói thật ra, cô cũng không hiểu rõ Lưu Chiến Hằng cho lắm.
“Làm thế nào mà em có thể quen biết anh ta, ngoại trừ anh ta chính là chuyên gia tâm lý học từ nước ngoài trở về, em còn biết điều gì khác nữa?” Sắc mặt Tư Mộ Hàn nghiêm túc nhìn cô: “Đọc trên tài liệu, ngoại trừ lúc em mang thai thì em vẫn luôn sinh sống trong thành phố Hà Dương.”
Lúc Tư Mộ Hàn nói đến hai chữ “mang thai”, ánh mắt anh hơi lóe lên.
Trong khoảng thời gian này, anh đã đọc xong những tài liệu đưa cho anh trong suốt đêm, cũng hiểu khá rõ chuyện lúc trước giữa anh và Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cũng coi như đã hiểu rõ, ngày hôm nay, Tư Mộ Hàn không phải tới ăn cơm, mà là tới gặng hỏi cô.
Nếu Tư Mộ Hàn đã hỏi rồi, cô cũng không có gì phải che giấu: “Từ giọng điệu của anh xem ra, có lẽ anh đã sớm nhận ra em rồi, em biết anh ấy từ ba năm trước, vào buổi tối trước khi chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ.”
Tư Mộ Hàn khẽ cau mày: “Hết rồi?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tư Mộ Hàn suy nghĩ trong chốc lát rồi lạnh lùng nói: “Cách xa người không rõ lai lịch này một chút.”
Không rõ lai lịch, đây không phải là nói Lưu Chiến Hằng sao.
“Mặc dù lai lịch của anh ấy rất đáng nghi, nhưng dù sao anh ấy cũng đã cứu em, em không thể không qua lại với anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ nói rất nghiêm túc.
Tư Mộ Hàn cười lạnh, cũng không nói chuyện với cô nữa, mà cúi đầu ăn cơm.
Sau khi Tư Mộ Hàn ăn cơm xong rồi thì rời đi.
Trước khi anh rời đi, Nguyễn Tri Hạ đã gói một ít món tráng miệng đưa cho Tư Mộ Hàn, bảo anh mang về cho Tư Hạ.
Đây là mấy món mà lúc nãy cô đã cố ý làm cho Tư Hạ.
Cô gật đầu, lúc đưa túi đã được đóng gói kỹ càng cho Tư Mộ Hàn, anh nhíu chặt đôi mày: “Không phải nhà tôi không có người giúp việc.”
“Người giúp việc là người giúp việc, em là mẹ của Tri Hạ, điều này hoàn toàn khác nhau.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại giơ tay đưa túi đựng hộp thức ăn cho anh.
Mặc dù sắc mặt của Tư Mộ Hàn không được tốt cho lắm, thế nhưng anh vẫn giơ tay nhận lấy.
Nguyễn Tri Hạ tiễn anh đi ra ngoài, anh quay đầu liếc nhìn cô một lát, hình như muốn nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh rồi xoay người rời đi.
...