...
Vị bác sĩ này nói là anh ta rất tôn trọng Lưu Chiến Hằng, nhưng đúng hơn là sợ hãi.
Lưu Chiến Hằng đi thẳng đến giường bệnh.
Nguyễn Tri Hạ cách sau anh ta khoảng một bước, cũng đi qua.
Quả nhiên có một cô gái nằm trên giường, da cô nhợt nhạt mà trong suốt, đang đeo máy thở, trên người được tiếp nối với vô số thiết bị, hơi thở yếu ớt như không còn sự sống.
Xem ra còn rất trẻ, trông rất xinh đẹp, hàng lông mi dài, nếu mở mắt, nhất định là một cô gái rất thông minh hoạt bát.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ hận Lưu Chiến Hăng nhưng sự thương người vẫn còn tồn tại trong cô.
Bất cứ ai nhìn thấy một cô gái tràn đầy thanh xuân, không có sự sống nằm trên giường như này, trong lòng đều sẽ sinh ra một chút thương cảm.
Nguyễn Tri Hạ cũng như thế.
Lưu Chiến Hằng nghiêng người, đưa tay lên xoa đầu cô gái, đây là một động tác rất bình thường, lại vô cùng dịu dàng.
Lời nói ra, lại như đang hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Em đoán em ấy nằm ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Nguyễn Tri Hạ làm sao biết được cô ấy nằm bao nhiêu năm rồi.
Lưu Chiến Hằng cũng không yêu cầu cô trả lời, Nguyễn Tri Hạ liền trầm mặc, không lên tiếng.
Qua mấy giây, Lưu Chiến Hằng mới chậm rãi nói: “Mười mấy năm rồi, cụ thể mười mấy năm, anh cũng không nhớ rõ nữa.”
Giọng nói của anh ta nghe có chút cảm thán.
Anh thu tay lại, đứng thẳng người, ánh mắt rơi trên người Nguyễn Tri Hạ: “Mỗi năm, sự sống của em ấy càng yếu hơn, nhưng ba năm trước, em ấy đã có một cơ hội sống.”
Ba năm trước?
Lại là ba năm trước!
Não của Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng vận động.
Ba năm trước, Lưu Chiến Hằng đã cứu sống cô.
Trước đây, Tư Mộ Hàn đã nói qua, Lưu Chiến Hằng đã bí mật điều tra báo cáo y tế của cô, đặc biệt quan tâm đến sức khỏe của cô.
Mà tất cả điều này, tại thời điểm này đã có câu trả lời.
Nguyễn Tri Hạ nói câu đầu tiên từ khi bước vào phòng: “Tôi là sự sống của cô ấy?”.
Lưu Chiến Hằng vẫn cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường, giọng nói dịu dàng.
“Tri Hạ, em thật sự là một cô gái thông minh, anh rất yêu thích em.”
Đối với lời nói của Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ đều không chớp mắt lấy một cái, chỉ là ngây người nhìn anh.
“Sự việc đến hôm nay, tôi có thể cho em cơ hội cuối cùng. em hãy suy nghĩ cẩn thận một chút, Tư Mộ Hàn trong lòng của em, có phải là thực sự quan trọng?”
Lưu Chiến Hằng đứng thẳng dậy, từ từ bước đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nheo mắt nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của em.”
“Nên, tôi phải biết ơn anh phải không?” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy dáng vẻ bố thí này của Lưu Chiến Hằng thật kinh tởm.
Lưu Chiến Hằng nhẹ nhàng cười một tiếng, ý tứ không rõ ràng nói: “em thông minh như vậy, tôi tin cô có thể tự cân nhắc những ưu và khuyết điểm, cuối cùng đưa ra một quyết định tốt nhất đối với em.”
“Không cần phải suy nghĩ, trừ khi anh đi chết.” Nửa câu sau, Nguyễn Tri Hạ nhấn mạnh từng chữ. Trong đó xen lẫn sự tức giận cùng với thù hận.
Sắc mặt của Lưu Chiến Hằng nặng nề, khuôn mặt u ám, nghiến răng nói: “Xem ra em thật sự đợi không kịp, muốn cứu cô ta.”
“em biết phải làm gì mới có thể cứu được cô ta không?” Lưu Chiến Hằng chỉ tay về phía cô gái đang nằm trên giường bệnh nói.
Mặc dù anh ta đang hỏi Nguyễn Tri Hạ, nhưng lại không phải là chờ đợi câu trả lời của cô.
...