...
Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nam hơi bén nhọn truyền tới: “Cô chủ Châu yên tâm, bên này hết thảy mạnh khỏe.”
“Lê Quốc Nam tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì tiêm cho anh ta một mũi tiêm gây đau đớn cho tôi. Từ hôm nay trở đi, từ mỗi ba ngày một lần đổi thành một ngày một lần, kéo dài một tuần. Sau một tuần thì xem tình huống để quyết định, tóm lại, chỉ cần người không chết thì tiêm đến cho đến khi chết cho tôi!”
Đau đớn trên đùi liên tục dày vò thần kinh của Trần Mộc Châu, giọng nói của cô ta càng trở nên nặng nề tàn ác hơn.
“Cô chủ Châu, loại thuốc gây đau đớn này có tác dụng phụ rất mạnh, nếu ba ngày tiêm một lần thì không ai biết sau này người đó có thể đánh được bao lâu. Cô muốn mỗi ngày tiêm một lần thì có thể anh ta sẽ sống không quá mười năm!”
Người đàn ông có giọng nói bén nhọn hơi sửng sốt, sau khi hồi thần lại, bên trong giọng của anh ta còn mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.
“Chỉ cần anh ta có thể sống sót một tháng này là được rồi! Bây giờ thì tiêm cho tôi, không được cho phép anh ta dùng thuốc giảm đau, dù có đau chết cũng phải để cho anh ta tỉnh táo chịu đựng!” Nói xong cô ta cúp điện thoại, vung tay ném điện thoại xuống chăn kêu “bộp” một tiếng, một tay còn lại nắm chặt mép váy. Vết thương trên đùi đau đớn đến mức làm cho cô ta run rẩy, đến bây giờ đã cảm thấy hơi choáng, máu trên bàn chân đã kết vảy, hơi khô, một mảng lớn bám ở trên đùi cô, trông còn kinh khủng hơn ban đầu.
Dương Thừa Húc trở về khá nhanh, mấy phút sau thì dắt một người đàn ông mặc áo khoác trắng chạy vào.
Sát trùng, băng bó, sau khi băng bó xong. Áo ngủ trên người Trần Mộc Châu đã hoàn toàn ướt đẫm, khắp mặt mũi toàn là mồ hôi, cả người giống như là mới vừa được vớt từ trong nước ra, đầu đối trên hai chân được băng lại rất chặt.
Băng gạc nhuộm ướt máu lấp đẩy cả thùng rác ở bên cạnh, sau khi bác sĩ thực hiện xong mọi khâu băng bó, vết thương trên đùi đã đau đớn đến mức chết lặng.
Dương Thừa Húc tiễn bác sĩ xong thì vội vã chạy về phòng, cẩn thận ôm cô ta đặt lên trên giường. Lúc này anh ta đã quên hỏi cô về chuyện cái gậy bóng chày lúc nãy, sự áy náy ở trong lòng làm cho sắc mặt của anh ta hơi trắng bệch.
“Sao đột nhiên lại trở về vậy, không phải anh nói phải quay về phát triển công ty à?” Nhịn xuống cơn giận trong lòng, Trần Mộc Châu siết chặt bàn tay đang đặt ở dưới chân, tay phải của cô ta nhẹ nhàng đặt vào trong tay Dương Thừa Húc, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Khuôn mặt của Dương Thừa Húc hiện lên một vẻ buồn bã. Anh ta cầm lấy tay nhỏ của Trần Mộc Châu, vẻ tái nhợt trên mặt dần dần bị sự xấu hổ thay thế, rất lâu sau đó anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Hải Phòng đã xảy ra chuyện, có thể bố đã xảy ra chuyện. Thư kí trưởng nói với anh như vậy, bảo anh mười ngày sau mang đồ vật trước đó bố anh cho anh quay lại cứu ông ấy. Tôi gọi điện thoại không kết nối được, cho nên… Quay lại trước.”
Chưa hiểu rõ bất kì chuyện gì đã bị thư kí nhét lên máy bay trở về, Dương Thừa Húc ở trên máy bay suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra chuyện này, cứ mơ màng như vậy mà trở về giống như một con chó nhà có tang, thật sự làm cho người ta cảm thấy… Khó mà mở miệng nổi.
“Tạm thời không đề cập dến chuyện này. Thừa Húc, tại sao anh trở về mà không biết gọi cho em, hơn nữa lúc xảy ra chuyện anh gọi điện thoại cho bố không được, tại sao lại không nghĩ đến việc gọi điện cho em? Dù sao em đang phải xử lý tất cả các mọi việc chính ở công ty, chúng ta di chuyển quá thường xuyên không hề có lợi với việc phát triển sau này của công ty, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Thật là ngu ngốc không có thuốc chữa, khuôn mặt Trần Mộc Châu lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dương Thừa Húc xen lẫn vẻ châm chọc. Rõ ràng bố anh ta là một người có bụng dạ sâu không lường được, kết quả con trai lại không hề biết suy nghĩ, một thằng nhà giàu quyền thế ngu ngốc!
“Đột nhiên xảy ra chuyện, anh không kịp trở tay. Thư kí trưởng trực tiếp đặt vé máy bay cho anh, chỉ còn nửa tiếng đã phải check in lên máy bay nên anh không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi máy bay cất cánh mới hơi hối hận, nhưng lúc đó đã chậm.”
Từ nhỏ Dương Minh Hạo đã là cậu ấm được che chở nuôi dưỡng ở bên trong nhà kính, hầu như chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này. Trần Mộc Châu là người đầu tiên đối xử không tốt với anh ta mà chưa bị Dương Minh Hạo đuổi đi…
“Lần sau nhớ kỹ chuyện gì cũng phải thương lượng với em, đồ mà bố anh đưa cho anh đâu, bây giờ lấy ra cho em xem một chút.” Cô ta còn đang lo lắng tìm không ra lý do để ra tay với vật kia, thật đúng là muốn ngủ thì có người đưa gối đầu. Cảm giác này không hề tệ chút nào!
...