...
Bây giờ cô phải mau chóng đến đó, rất có thể người của tên bắt cóc sẽ theo dõi trên đường, thế nên cô chỉ có thể nhờ Thẩm Lệ báo cảnh sát.
Sau khi tin nhắn được gửi, Nguyễn Tri Hạ liền xóa luôn đi.
Nguyễn Tri Hạ vừa lái xe, vừa chú ý xe Hạ Lập Nguyên ở đằng sau có theo lên hay không.
Lúc sắp đến gara bỏ hoang đó, có một ngã rẽ gấp.
Nguyễn Tri Hạ sau khi rẽ, đã không thấy xe của Hạ Lập Nguyên nữa.
Cô dừng xe ở cửa gara.
Tấm cửa cuốn đầy vết gỉ sắt của gara được người bên trong kéo ra, một người đàn ông cao lớn bước ra, kẻ đó mang khẩu trang, ánh mắt hung hiểm nhìn Nguyễn Tri Hạ.
“Cô là Nguyễn Tri Hạ?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
“Tiền mang đến chưa?”
Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nói: “Tôi phải nhìn thấy mẹ tôi trước!”
Người đàn ông nhìn bốn phía, xác định chỉ có một mình cô, quay người đi vào bên trong: “Đi vào với tôi.”
Nguyễn Tri Hạ đi vào cùng gã.
Gara bỏ hoang cũ kĩ, trên đất chất hàng lớp lớp bụt cái dày, bên trong trống trải mà lộn xộn, bày nhiều thứ tạp nham.
Nguyễn Tri Hạ theo sau gã ta, từ đằng xa đã nhìn thấy Tiêu Giai Kỳ bị chói trên ghế.
Mái tóc được bình thường được Tiêu Giai Kỳ chăm chút kĩ lưỡng giờ đã loạn hết cả lên, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ già yếu.
Cho dù là nhan sắc trời ban, nhưng vẫn thua trước tháng năm.
Tiêu Giai Kỳ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt lóe ra chút mừng vui, giọng đã hơi khàn khàn: “Tri Hạ, cuối cùng con cũng đến rồi!”
“Mẹ không sao chứ?” Nguyễn Tri Hạ đến gần hai bước, mặt không biểu cảm mà nhìn bà.
Tiêu Giai Kỳ lắc đầu cười: “Con đến thì mẹ sẽ không sao rồi, con mau đưa tiền cho người ta, bọn chúng chỉ muốn tiền!”
Lúc này, gã đàn ông đưa cô vào giơ tay ra chặn trước mặt cô: “Đủ rồi, tiền đâu?”
“Thời gian anh cho tôi quá ngắn, tôi không tìm được nhiều tiền như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nói: “Nếu anh đã biết tôi là cô chủ nhà họ Tư, tất nhiên cũng biết Tư thị có thẻ đen được phát hành toàn cầu, tôi có thể đưa thẻ cho anh?”
Gã đàn ông nghe đến đây, sắc mặt biến đổi: “Cô chơi tôi? Cô coi tôi là kẻ ngốc à? Nếu tôi cầm tấm thẻ này đi, cô sẽ đóng băng thẻ lại, rồi báo cảnh sát bắt chúng tôi!”
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt hơi đổi, cô đúng là nghĩ như vậy!
Thuộc hạ đứng sau người đàn ông bỗng nhiên lên trước nói vài câu gì đó với hắn.
Gã đàn ông đeo khẩu trang giơ tay về phía cô: “Tôi có thể thả người đàn bà này, nhưng cô phải cùng tôi đi lấy tiền.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ không thèm nhìn Tiêu Giai Kỳ lấy một tí, đã gật đầu đồng ý.
Bọn họ thả Tiêu Giai Kỳ ra xong, Tiêu Giai Kỳ nhìn lướt qua Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt hoảng loạn mà bỏ lại một câu: “Nguyễn Tri Hạ con cẩn thận chút.”
Sau đó chạy như bay ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ cong môi cười giễu cợt, chẳng nói gì.
Cô đưa tấm thẻ đen cho gã đàn ông, hắn giơ tay lấy.
Nhưng hắn giơ tay được nửa đường, bỗng nhấc tay chuyển hướng ra sau gáy cô, đập một nhát lên cổ cô.
Nguyễn Tri Hạ không kịp nói gì, trước mắt tối đen, khoảnh khắc ngất đi, trong đầu như đèn kéo quân mà hồi tưởng lại tất cả sự việc xảy ra trong ngày hôm nay.
Lúc này mới đột nhiên ý thức được có chút không hợp lý, nhưng đã muộn rồi.
...